13
Trần Diệu Tông gật đầu liên tục.
“Con hiểu, con hiểu mà, những chuyện đó không phải ý của con, là mẹ con…”
Mẹ tôi cắt ngang.
“Không quan trọng là ai nói, quan trọng là anh không phản đối, anh đồng ý, anh mặc kệ, thậm chí anh còn tham gia vào.
“Trần Diệu Tông, căn nhà này là tiền tôi mua, đứng tên Trần Tư Tư. Chúng ta vui vẻ chia tay, dọn ra đi.”
Lưu Phượng hoàn toàn không ngờ mẹ tôi lại dứt khoát đồng ý cho tôi ly hôn như vậy.
Bà ta không thể tin nổi.
“Bà thông gia, bà phải suy nghĩ cho kỹ, con gái bà ly hôn rồi chính là đồ cũ, là hàng bỏ đi, chẳng ai thèm lấy đâu. Chẳng lẽ bà định nuôi nó cả đời? Người ngoài không cười nó thì cũng sẽ cười bà thôi.”
“Hừ!”
Mẹ tôi lạnh lùng cười.
“Chẳng lẽ phụ nữ cả đời chỉ có thể ở trong hôn nhân để làm trâu làm ngựa sao? Con gái tôi không phải người như vậy.
“Đừng nói nhảm nữa, dọn ra đi.”
Dĩ nhiên bọn họ đâu dễ gì chịu đi, Lưu Phượng thậm chí còn lao vào phòng tôi, cố tình ăn vạ.
“Tôi không đi, nếu muốn tôi đi, các người phải chia nửa căn nhà này cho con trai tôi, tài sản vợ chồng, tại sao tất cả lại là của Trần Tư Tư?”
Đúng là kẻ không biết pháp luật, tôi thậm chí không buồn giải thích với bà ta.
Trần Diệu Tông biết mình đuối lý, lập tức kéo Lưu Phượng và Trần Đại Hải ra khỏi nhà.
Nhưng tôi biết anh ta nghĩ gì, quá rõ rồi.
Quả nhiên, chưa đầy một tiếng sau, anh ta quay lại một mình.
Vừa bước vào, thấy ba mẹ tôi không có ở đó, anh ta liền giơ tay định ôm tôi, giống như những lần cãi nhau trước đây.
Anh ta nghĩ chỉ cần ôm tôi, hôn tôi, thậm chí ngủ với tôi một đêm là tôi sẽ nguôi giận.
Anh ta vẫn tưởng trò cũ đó còn có tác dụng.
14
Đúng vậy, ngay cả Trần Xuân cũng biết tôi là “kẻ điên” rồi, thế mà Lưu Phượng vẫn không chịu tin.
Người vây xem đứng đông ba bốn lớp.
Lưu Phượng bắt đầu chủ động “tấn công” trước.
“Các bác hàng xóm, các ông các bà công bằng lương thiện ơi, xin hãy làm chủ cho tôi!”
Bà ta nước mắt giàn giụa, tóc tai rối bù, trông cực kỳ đáng thương.
Một vài bà cụ lớn tuổi đã lập tức đồng cảm, cảm giác như bản thân cũng là người mẹ chồng bị con dâu ức hiếp, liền nhao nhao an ủi Lưu Phượng.
“Em gái à, em nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, em chỉ cần nói ra, chúng tôi ở đây nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em.”
“Đúng đấy, bây giờ đám trẻ chẳng còn khái niệm tôn trọng người lớn nữa rồi.”
“Hừ, nói gì đến tôn trọng, chỉ cần không bị chúng nó hút máu, không bị tức chết đã là may mắn lắm rồi.”
Các bà cụ ai nấy đều đồng thanh mắng chửi.
Lưu Phượng thấy dư luận nghiêng về phía mình, lập tức càng thêm đắc ý, bắt đầu thêm mắm dặm muối.
“Các bác không biết đấy, con dâu tôi mới gả về hơn hai tháng, tôi chỉ lỡ miệng nhắc nhở nó tiết kiệm một chút, bây giờ thời buổi kiếm tiền khó khăn mà, vậy mà nó đã đòi ly hôn, đòi đuổi tôi ra khỏi nhà.
“Hôm qua nó vứt hết quần áo của tôi, tháo cả giường của tôi, bây giờ còn thay luôn ổ khóa, không cho tôi vào nhà nữa, các bác thử nói xem, như vậy có quá đáng không?”
Quá đáng? Nếu chỉ nghe bà ta nói thì đúng là tôi quá đáng thật, quá đáng không để đâu cho hết.
Nghe xong, mấy bà cụ đều giận sôi lên.
“Trời ơi, không thể chấp nhận được, sao có thể đối xử với người lớn như vậy? Nhìn cô gái này trông nhẹ nhàng, có học thức, ai ngờ lại ác độc như thế.”
“Đúng đấy, rồi cô cũng sẽ già, cũng sẽ có con, nếu sau này con cô đối xử với cô như vậy, cô sẽ nghĩ thế nào?”
“Chưa bao giờ thấy người đàn bà nào độc ác như vậy, thật là đáng sợ, may mà con trai tôi không lấy phải người như thế, không thì tôi chắc phải uống thuốc tự tử mất.”
15
Không khí vô cùng phẫn nộ, Lưu Phượng nhìn tôi đầy khiêu khích, như thể muốn nói: “Xong đời cô rồi.”
Đáng tiếc, vẫn có vài người trẻ tuổi đứng về phía tôi.
“Không thể chỉ nghe một phía được, phải hỏi cả cô con dâu nữa chứ.”
“Đúng vậy, vỗ tay phải có hai bàn tay, cô gái, cô nói thử xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tốt, tôi tin chắc vẫn còn người hiểu lý lẽ.
Tôi vừa định mở miệng, Lưu Phượng đột nhiên ôm bụng ngã xuống đất.
“Ôi trời ơi, đau chết tôi rồi, chỗ này, chỗ này là chỗ hôm qua nó đá tôi, chắc chắn là gãy xương rồi, ôi đau quá, đau chết mất thôi.”
Ha ha, diễn tệ đến mức tôi cũng không nỡ nhìn.
Tôi lạnh lùng nhìn bà ta.
“Tôi đá bà lúc nào? Nói dối sẽ bị sét đánh đấy nhé.”
Bà ta nhíu mày đau khổ hơn.
“Các bác nghe thấy không, các bác nghe thấy không, trước mặt mọi người mà nó còn dám nguyền rủa tôi như thế, không biết lúc không có người thì nó ức hiếp tôi đến mức nào.”
Mấy bà cụ càng thêm tức giận, vội vàng đỡ bà ta dậy.
“Đúng là ác độc, đừng sợ, tôi gọi 120 cho chị ngay, phải đến bệnh viện kiểm tra, nếu thật sự gãy xương, cô ta không thoát được đâu.”
Lưu Phượng vội vã kéo tay bà cụ, giả vờ yếu ớt.
“Không cần đâu, đi bệnh viện tốn tiền lắm, tôi về nhà nghỉ vài ngày là được rồi, chỉ trách con dâu tôi, nó thay ổ khóa rồi, tôi không về được nữa.”
Các bà cụ lại đồng loạt chỉ trích tôi.
“Còn không mau đưa mẹ chồng cô về nhà, cô gái trẻ à, hiếu thảo là truyền thống tốt đẹp của dân tộc ta, đừng đánh mất truyền thống.”
“Làm người phải có lương tâm, không thì ông trời sẽ không tha cho cô đâu.”
Tôi vẫn cười.
“Muốn đi bệnh viện à? Tôi gọi 120 cho bà ngay, bao nhiêu tiền viện phí tôi cũng lo, thế có đủ hiếu thảo chưa?
“Gân cốt chấn thương, trăm ngày chưa lành, không thể qua loa đâu, không đi viện thì không được đâu.”
Lưu Phượng liên tục lắc đầu, mấy bà cụ xung quanh bắt đầu cảm thấy khó hiểu.
“Bà nói gãy xương, cô ấy cũng đồng ý trả tiền, sao bà lại không chịu đi viện, rốt cuộc bà đang sợ cái gì?”Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Lưu Phượng ấp úng, không nói nên lời.
Ha, không nói được à?
Vậy để tôi nói giúp cho.
16
“Bởi vì bà ta căn bản không bị gãy xương, vì tôi chưa từng đánh bà ta! Bà ta đang giả vờ, chắc chắn không dám đi bệnh viện, vì đi là sẽ lộ ngay thôi!”
Mấy bà cụ không dám tin, nhưng mấy người trẻ tuổi lại gật đầu liên tục.
“Tôi nhìn bà ta cũng không giống người bị gãy xương đâu, miệng mồm còn lanh lợi chửi con dâu như thế kia mà. Nhà nào cũng có chuyện khó nói, em gái, em nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bọn chị nghe em nói.”
“Đúng rồi đấy, bây giờ mẹ chồng ác độc nhiều lắm, không thể nghe một phía của bà ấy được.”
Rõ ràng, cô gái vừa nói chữ “mẹ chồng ác” đang làm dâu của một bà cụ đứng cạnh, vì khi nghe ba chữ đó, bà cụ liền cúi gằm mặt.
Tôi nhìn quanh, không tệ, khá đông người.
Tôi từ từ mở điện thoại, bật camera giám sát trong nhà lên.
“Mọi người có thể xem từ đầu đến cuối nhé, video hơi dài, tôi bật chế độ tua nhanh.”
Mọi chuyện trong video đều rất rõ ràng, tôi không cắt ghép gì cả.
Khi mọi người nhìn thấy cảnh bà ta không cho tôi dùng băng vệ sinh, một chị gái lập tức bùng nổ.
“Bà ta bị điên chắc? Thời đại nào rồi mà còn quản người ta có được dùng băng vệ sinh hay không?”
“Đúng rồi đấy, một gói có mười mấy nghìn, một tháng nhiều lắm cũng ba gói, có năm chục nghìn thôi, cấm người ta dùng là sao? Quá quắt thật!”
“Chứ còn gì nữa, mấy ông đàn ông hút thuốc, uống rượu, một lần mấy trăm nghìn, sao bà ta không nói? Con dâu dùng băng vệ sinh lại thành tội lớn.”
“Chính xác, chỉ là ghét con dâu, muốn bắt nạt con dâu thôi, quá ác độc, còn bịa chuyện bị đánh, tôi xem video rồi, chẳng bị đánh gì cả. Mà kể cả có bị đánh thật, tôi cũng thấy đáng đời!”
Wow, mấy chị này đúng là miệng lưỡi của tôi, tôi cảm kích nhìn những người đã lên tiếng bênh vực tôi.
Lưu Phượng nghe người ta chỉ trích mình, liền nổi khùng.
“Đám thanh niên các người biết cái gì, tự các người cũng không kiếm ra tiền, không ăn bám bố mẹ thì cũng tiêu tiền của chồng, mấy người ở đây có ai tự kiếm tiền được không?
“Đã vậy còn mở miệng đòi tự do băng vệ sinh? Hừ, hỏi mẹ chồng các người xem, có ai giống tôi không?”
Những bà cụ vừa nãy còn bênh bà ta lập tức quay ngoắt thái độ.
“Phì! Tôi không giống bà, bà quá khắt khe với con dâu, lại còn nói dối lừa người ta, bịa chuyện bị đánh.”
“Đúng rồi, tôi là mẹ chồng nhưng tôi chưa bao giờ làm chuyện quá quắt như bà, bà làm mất mặt mẹ chồng bọn tôi đấy.”
“Có mấy chục nghìn một tháng thôi, con dâu tôi muốn dùng bao nhiêu thì dùng.”
“Đúng vậy, nó mà tiếc thì tôi còn cho tiền thêm, bà như thế này làm xấu mặt tất cả các bà mẹ chồng, làm hàng xóm với bà đúng là xui xẻo!”
Ôi trời, mấy bà cụ này dễ thương quá đi mất.
Biết mình sai là lập tức quay đầu, không hề do dự.
Thậm chí họ còn nắm tay tôi.
“Con gái, con làm đúng rồi, gia đình như vậy không đáng để lưu luyến, ly hôn là tốt, dì thấy con điều kiện tốt thế này, đúng lúc, con trai út nhà dì vẫn chưa cưới vợ, hay con về nhà dì đi, dì tuyệt đối không can thiệp chuyện gì của con.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
“Con muốn ăn gì, uống gì, chơi gì, dì đều không quản.”
Một bà cụ khác cũng chen lên trước mặt tôi.
“Dì, dì đây, con trai dì cũng chưa cưới, mới 28, làm giáo viên cấp ba, người cao ráo đẹp trai, quan trọng là nó hiền, dì chỉ muốn tìm một cô con dâu như con, tuyệt đối không để ai bắt nạt con nữa đâu.”
17
Tôi hơi ngại một chút, tôi đến đây đâu phải để… đi mai mối đâu mà.
Một chị gái bỗng nhớ ra một chuyện.
“Em gái, chồng em tên gì? Gửi cho chị, chị sẽ đăng vào tất cả các group trong khu vực, để mấy cô gái bản địa tránh xa loại gia đình hút máu như vậy.”
Tôi lập tức kết bạn với chị ấy, gửi ảnh của Trần Diệu Tông cho chị.
Chị ấy nhắn tin vèo vèo, chưa đến một phút sau.
“Xong rồi, chị dám cá, con gái khu này sẽ không ai thèm lấy vào cái nhà đó đâu. Thật sự quá đáng sợ, đến băng vệ sinh còn không cho dùng, đúng là gia đình quái thai.”
Lưu Phượng chắc chắn không ngờ được — bà ta định hại tôi, ai ngờ lại hại chính con trai mình.
Bà ta bắt đầu la hét, chửi rủa tôi độc địa.
“Trần Tư Tư, mày không được chết yên lành, mày nhất định phải chết không có chỗ chôn.
“Nếu con trai tao không lấy được vợ, mày cũng đừng mong có ai thèm lấy mày.”
Ha!
Nực cười thật.
Bà ta nghĩ mình to tát đến mức nào, quản nổi bao nhiêu chuyện?
Những người hàng xóm xung quanh đều lắc đầu, nhìn tôi đầy thương cảm.
“Sao lại lấy phải gia đình như vậy chứ? Em gái, mau ly hôn đi, thoát càng sớm càng tốt.”
Trần Diệu Tông lập tức trở thành “người nổi tiếng” ở khu tôi.
Các gia đình có con gái đều kéo nhau chặn anh ta, thậm chí sếp của anh ta cũng biết chuyện.
Mà vừa hay, sếp anh ta là phụ nữ.
Thế là… công việc của anh ta cũng mất luôn.
Anh ta tới cầu xin tôi, van xin tôi đừng ly hôn, xin tôi cho anh ta thêm một cơ hội.
Anh ta xin tôi giúp anh ta làm sáng tỏ mọi chuyện, nói tất cả đều là lỗi của Lưu Phượng, không liên quan gì đến anh ta.
Anh ta hứa sẽ cắt đứt quan hệ với bố mẹ, sẽ toàn tâm toàn ý sống với tôi.
Anh ta tưởng tôi bị ngược đãi quen rồi chắc?
Tôi không hề do dự, lập tức ly hôn.
Lưu Phượng cũng không còn mặt mũi ra ngoài, cả nhà họ dọn về căn nhà cũ.
Nhưng hàng xóm ở đó cũng chẳng ai ưa họ.
Ngay cả mấy bịch băng vệ sinh đang dùng dở trong nhà vệ sinh cũng không còn thấy đâu.
Trần Xuân thì sao? Cũng bị hủy hôn.
Lưu Phượng càng thêm uất ức, cuối cùng trong một lần xuống cầu thang, bà ta trượt ngã, trở thành người tàn phế.
Trần Đại Hải ghét bà ta, Trần Diệu Tông và Trần Xuân oán bà ta.
Chẳng bao lâu sau, bà ta toàn thân lở loét, chịu đủ đau đớn mà chết.
Còn Trần Diệu Tông, không ai biết anh ta đã đi đâu.
Tôi cũng chẳng quan tâm đến chuyện của họ.
Tôi chỉ biết rằng, rời xa bọn họ, tôi thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Tôi mừng vì mình đã kịp thời cắt lỗ.
Tôi mừng vì mình không hề do dự, đã quyết đoán chặt đứt tất cả.
Những thứ rác rưởi đó, không xứng sống chung với tôi.
Tôi sẽ có một cuộc đời tươi sáng hơn, hạnh phúc hơn.
[Hoàn]