Mỗi dịp Tết đến, tôi đều buộc phải về nhà.

Chờ đến khi đồng hồ điểm hết thời khắc đếm ngược, tôi lại bị mẹ đuổi ra khỏi cửa.

Năm nay cũng vậy. Bởi vì mẹ quá thiên vị chị gái, tôi và bà đã cãi nhau một trận long trời lở đất, rồi bị một chiếc xe mất lái tông bay đi.

Thế nhưng khi mở mắt ra, tôi lại quay trở về khoảnh khắc đang cãi nhau ấy.

1

Trên bàn ăn, mẹ hất đũa trong tay tôi, trợn mắt rồi gắp miếng thịt kho tàu trong đĩa sứ bỏ vào bát của chị gái.

“Đây đều là của Lan Lan, mày mà cũng xứng ăn à?!”

Tôi từ từ ngẩng đầu, nhìn thẳng không chớp mắt vào mẹ và Chu Lan ngồi đối diện.

Chu Lan ăn miếng thịt kho nhỏ xíu, đắc ý liếc nhìn tôi.

Một tiếng trước cũng là cảnh tượng y hệt như thế này.

Mẹ làm cả một bàn đầy sơn hào hải vị, nhưng chỉ cho tôi ăn rau luộc với cơm thiu.

Chúng tôi đã cãi nhau một trận kịch liệt.

Tôi bỏ ra khỏi nhà trong cơn tức giận, lúc sang đường thì bị xe mất lái đâm văng đi.

Lúc mở mắt ra, tôi lại trở về trước lúc cãi nhau.

Xem ra đến cả ông trời cũng không nỡ nhìn tiếp nữa, cho tôi một cơ hội làm lại.

Vậy nên tôi đứng lên, mỉm cười với mẹ và Chu Lan, rồi hất tung toàn bộ đồ ăn trên bàn xuống đất.

Đã không định ăn cho đàng hoàng thì đừng ăn gì hết.

“Mày điên rồi à?! Tao làm thế cũng chỉ vì muốn tốt cho mày! Mới mấy ngày mà mày đã béo thế kia, tao giúp mày giảm cân, vậy mà mày còn dám lật bàn?! Đồ vô ơn!”

Mãi mười mấy giây sau mẹ mới đứng dậy, ném đũa vào người tôi, chỉ tay vào mặt mắng chửi.

Lý do đầy vẻ cao thượng ấy khiến tôi chỉ muốn bật cười.

Từ nhỏ bà đã thiên vị chị gái, khiến tôi suy dinh dưỡng, gầy tong teo như cây sậy.

Lên đại học, tôi vừa học vừa làm, tiết kiệm từng đồng để cải thiện cuộc sống và ngoại hình.

Nhưng trong mắt bà, điều đó lại là tham hưởng lạc.

Nên năm nào Tết về, bà cũng chỉ cho tôi ăn rau.

Nhưng tôi cao 1m67, nặng có 45kg thôi mà.

“Dựa vào đâu mà Chu Lan muốn gì được nấy? Bà chưa từng nuôi tôi, cái danh ‘vô ơn’ tôi không gánh nổi đâu.”

Tôi và Chu Lan là cặp sinh đôi cùng cha cùng mẹ.

Thế nhưng từ khi có ký ức, tôi đã cảm nhận rõ ràng: cha mẹ yêu Chu Lan bao nhiêu, thì ghét bỏ tôi bấy nhiêu.

Chu Lan muốn gì, chỉ cần nũng nịu một câu là được.

Còn tôi, suốt mười tám năm đầu đời, hễ mở miệng nói “con muốn”, mẹ liền tát không chút do dự.

“Xì! Mạng mày là tao cho, còn dám đòi hỏi gì?! Mày không xứng bằng một cọng tóc của Lan Lan!”

Mẹ tức đến mức giậm chân, vung tay định tát tôi.

Câu này tôi nghe suốt hai mươi lăm năm rồi, tai tôi đã mọc kén vì nó.

Và sau câu này thường sẽ là một cái bạt tai – nhưng lần này tôi né được.

Mẹ mất đà, ngã đè lên chiếc ghế sau lưng tôi, rồi đập người xuống sàn nhà.

Chu Lan hoảng hốt chạy lại, cuống quýt đỡ mẹ dậy: “Mẹ! Mẹ! Mẹ không sao chứ?!”

Mẹ vẫn ngồi dưới đất, không đứng dậy, chỉ ngẩng đầu nhìn tôi với ánh mắt như nhìn kẻ thù giết cha.

“Ôi trời ơi! Nuôi mày hơn nửa đời người, cuối cùng mày lại muốn đánh chết tao hả?!”

“Còn sức mắng thì chắc chưa bị thương nặng đâu.”

Tôi chậm rãi mặc áo khoác, lấy từ túi ra mấy tờ tiền mệnh giá lớn ném xuống sàn.

“Đừng nói tôi bất hiếu, chừng này đủ để bà đi khám bệnh rồi.”

Trên TV, thời khắc đếm ngược đến số 0. Bên ngoài, pháo và pháo hoa đồng loạt vang lên, nhấn chìm tiếng mắng chửi tiếp theo của mẹ.

Tôi không quay đầu lại, bước thẳng ra cửa.

Ngoài trời bắt đầu đổ tuyết – trận tuyết đầu tiên trong năm.

Tôi ngẩng đầu nhìn những chùm pháo hoa rực rỡ trên bầu trời, khẽ nói với chính mình: “Chúc mừng năm mới.”

Đã đến lúc quay lại khách sạn rồi. Dù sao mẹ cũng chưa bao giờ cho tôi ngủ lại nhà.

2

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi chọn ở lại làm việc xa nhà.

Nhưng họ vẫn không chịu buông tha tôi.

Năm đầu tiên đi làm, mẹ gọi điện bảo tôi về quê ăn Tết, tôi khéo léo từ chối.

Thế là vào ngày 30 Tết, khi đang ngon giấc ở nhà trọ, tôi bị cảnh sát phá cửa xông vào bắt đi.

Vì mẹ báo án nói tôi bỏ trốn với trai lạ, mất tích không rõ tung tích.

“Chỉ cần tao còn sống, mày vĩnh viễn không thoát khỏi lòng bàn tay tao!”

Năm thứ hai, lý do tôi bị dẫn đi là trộm cắp; năm thứ ba là lừa đảo.

Vậy nên năm nay tôi đã rút kinh nghiệm, về quê trước một ngày.

Mẹ nói Tết nhất là phải sum vầy, nên đêm giao thừa tôi nhất định phải có mặt.

Thật nực cười.

Gọi tôi về cũng chỉ để tôi tận mắt chứng kiến gia đình họ hạnh phúc ra sao, rồi đúng 0 giờ thì đuổi tôi đi.

Trong nhà có phòng khách, nhưng chưa bao giờ là của tôi.

Trước năm 18 tuổi, tôi phải ngủ dưới sàn cạnh giường mẹ. Sau 18 tuổi, đến tư cách ngủ lại nhà cũng không còn.

Trước khi đi ngủ, Chu Lan gọi đến, giọng ngọt ngào đến mức nhỏ từng giọt, khiến tôi nổi hết da gà.

“Niệm Niệm, mẹ nói sáng mai em về sớm một chút nhé. Mẹ vẫn luôn nhớ tới em đấy. Hồi nãy em hơi quá rồi, lúc về nhớ xin lỗi mẹ một câu nha~”

Tôi tựa vào đầu giường, tay nghịch tóc một cách thờ ơ.

“Chu Lan, ít ra cũng nên diễn cho giống một chút. Cái kiểu cố quá hóa gượng này thật khiến người ta buồn nôn.”

Mỗi lần Chu Lan dùng giọng điệu chị cả để nói chuyện với tôi, chắc chắn là mẹ đang ngồi kế bên.

Biểu diễn thì phải có khán giả mới trọn vẹn.

Hồi còn đi học, cô ta nói với mẹ rằng tôi hư hỏng, cả ngày lêu lổng với đám du côn, còn vu khống tôi ăn cắp tiền của bạn để mua kẹo.

Mẹ không hỏi han nửa lời, xông thẳng vào lớp học, vặn tai tôi lôi tuột đến văn phòng.

“Mày giỏi quá ha! Dám phung phí tiền của tao, còn chơi bời với đám không ra gì! Nếu không nhờ Lan Lan, tao đã mất mặt đến chết rồi!”

“Chu Niệm, mẹ em là giáo viên ưu tú của trường chúng ta, em sao có thể đối xử với bà ấy như vậy? Mau xin lỗi mẹ em đi!”

“Mẹ ơi, thầy ơi, mọi người đừng trách Niệm Niệm nữa, là lỗi của con! Làm chị mà con chưa dạy dỗ được em!”

Nhờ ơn Chu Lan, tôi bị bạn bè tẩy chay, thầy cô cô lập, mẹ thì đánh mắng.

Nhưng tôi vẫn luôn đứng nhất khối, đè đầu cô ta suốt.

Từ đầu dây bên kia truyền đến tiếng giậm chân, chắc là mẹ tức quá bỏ đi, Chu Lan mới lại lên tiếng.

“Chu Niệm, tốt nhất là em biết điều một chút, giữ cái miệng cho chặt! Nếu không, chị có khối cách khiến em biến mất!”

Giọng cô ta ngấm đầy độc, nghe lạnh lẽo đến rợn người. Kết hợp với gương mặt giả tạo kiểu “ánh trăng sáng” ấy, thật sự là một cú sốc thị giác.

“Ôi chao, em sợ quá đi mất~”

Tôi dập máy. Giờ thì có thể ngủ ngon được rồi.

Mười giờ sáng, tôi vừa ngâm nga hát vừa đẩy cửa phòng riêng, quả nhiên các cô dì chú bác đều đã tề tựu đông đủ.

Chu Lan khoác tay một người đàn ông, nhẹ nhàng dựa vào ngực hắn.

Thấy tôi tới, nụ cười trên mặt cô ta hơi cứng lại, nhưng lập tức điều chỉnh lại biểu cảm rồi bước đến.

“Niệm Niệm! Em đến muộn thế này là không tôn trọng người lớn đâu đấy! Mau xin lỗi đi!”

Tôi nghiêng người né bàn tay cô ta chìa ra, mỉm cười liếc một vòng quanh phòng: “Vừa đúng lúc mà, sắp ăn cơm rồi.”

Sáng nay tôi mở điện thoại, thấy cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn của Chu Lan.

Trên đó ghi địa chỉ nhà hàng.

Tôi chọn một chỗ trống ở góc phòng, ngồi xuống, lấy điện thoại ra nghịch: “Mọi người đừng gò bó, hôm nay tôi đâu phải nhân vật chính.”

Chu Lan sắp đính hôn với sếp của mình, hôm nay anh ta đến ra mắt.

Nghe tôi nói vậy, mẹ vội vã gọi phục vụ mang đồ ăn lên.

“Đừng ngẩn ra nữa, nó chỉ là người không liên quan thôi. Từ nhỏ đến lớn tôi chiều nó hư mất rồi, mặc kệ nó đi!”

Có mẹ lên tiếng, lại thêm Chu Lan và bạn trai khuấy động không khí, căn phòng mới dần trở nên sôi nổi.

Tôi ngồi trong góc, dựa lưng vào ghế, bắt chéo chân, vừa uống lon coca vừa nghịch điện thoại.

“Lý Chính Đào! Mày cút ra đây cho bà!”

3

Cửa phòng riêng bất ngờ bị đẩy tung ra, một người phụ nữ mặc đồ hiệu từ đầu đến chân tức giận xông vào, phía sau còn dẫn theo một hàng vệ sĩ.

Lý Chính Đào và Chu Lan đang lần lượt chúc rượu các bậc trưởng bối, vừa nhìn thấy người phụ nữ kia liền như thỏ gặp sói, lập tức đẩy Chu Lan đang tựa vào mình ra.

Giọng anh ta run rẩy:

“Cô… cô… sao cô lại đến đây?”

Người phụ nữ giẫm giày cao gót bước đến trước mặt Lý Chính Đào, tát thẳng vào mặt Chu Lan một cái trời giáng.

“Tôi đối xử với cô tốt như vậy, còn cất nhắc cô lên làm quản lý, thế mà hai người các người lại lén lút qua lại với nhau! Con tiện nhân này! Cô thích làm tiểu tam đến thế sao?!”

Chu Lan bị túm tóc đè xuống bàn, nửa chai rượu đỏ đổ ụp lên đầu, tiếng gào thét như phát điên dọa cả căn phòng im phăng phắc.

“Cô bị đuổi việc rồi! Chỉ cần tôi còn ở đây một ngày, toàn bộ doanh nghiệp trong thành phố này sẽ không có chỗ cho cô!”