Cuối cùng mới tìm được việc làm trong ngành bán hàng — lương cao, nhưng tháng nào mẹ cũng lấy đi một nửa, miệng nói đó là “phần bà đáng được nhận vì đã sinh ra tôi”.
Dù là nhân viên bán hàng xuất sắc, những năm qua tôi cũng chỉ tích cóp được hai triệu.
“Tôi không có nhiều tiền vậy, toàn bộ tiền tiết kiệm của tôi chỉ có hai triệu thôi.”
Chu Lan khinh thường nhìn tôi: “Mày vô dụng thế à? Tao tiêu còn hơn hai triệu nữa là!”
Tôi tưởng vậy là không thỏa thuận được, ai ngờ cô ta đổi giọng: “Hai triệu thì hai triệu! Mau đưa đây!”
“Thẻ ở trong túi áo khoác của tôi. Cho tôi chút thời gian, tôi lên lấy.”
“Được thôi, ba phút. Nếu không quay lại đúng giờ, con bé này xong đời!”
Chu Lan dí sát bật lửa hơn, mặt đầy vẻ hả hê.
“Đừng có giở trò. Mày mà dở trò, chết là nó.”
Tôi tức đến muốn bật cười, nhưng chẳng còn cách nào. Tôi chỉ có thể làm theo lời cô ta thật nhanh.
Chuyện ân oán giữa tôi và Chu Lan, không thể lấy mạng người khác làm cái giá.
“Của cô đây. Mật khẩu là ngày sinh nhật của tôi.” Tôi thở hổn hển, ném thẻ cho Chu Lan. “Thả cô bé kia ra!”
“Ai nói tao sẽ thả người?”
Chu Lan bắt lấy thẻ, đá can xăng còn lại về phía tôi.
“Dùng mạng mày đổi mạng nó, tao còn lời được bốn triệu nữa!”
Tôi nhìn can xăng trước mặt, bỗng thấy đầu óc trống rỗng: “Cái gì?”
“Mẹ đã từng mua cho mày một gói bảo hiểm tai nạn. Chỉ cần mày chết, tao sẽ nhận được bốn triệu!”
“Mẹ không đồng ý đâu, là tao năn nỉ, làm nũng đủ kiểu mới ép được bà mua! Mạng mày rẻ mạt như thế, là tao đã giúp nó phát huy giá trị tối đa!”
Chu Lan cười khanh khách như một kẻ điên, hoàn toàn không còn vẻ gì là người bình thường.
Hồi nhỏ, mẹ từng mua bảo hiểm cho cả tôi và Chu Lan.
Tôi đã từng ngây thơ nghĩ rằng đó là bằng chứng bà cũng thương tôi… hóa ra là vì điều này.
Sống thì bị bà lợi dụng đến tận cùng. Chết rồi cũng không được yên, còn bị moi nốt đồng cuối cùng.
Chỉ có Chu Lan mới là con gái bảo bối của bà.
Tôi thở dài, trong lòng chỉ muốn hiểu rõ một chuyện cuối cùng trước khi chết: “Câu hỏi cuối cùng. Mẹ ghét tôi vì chuyện khó sinh, còn chị thì vì sao?”
“Vì mày chướng mắt! Trong cái nhà này có một mình tao là đủ rồi, không cần một bản sao dư thừa!”
“Mẹ nói rồi, sau này tất cả mọi thứ đều là của tao!”
“Tao không cho phép có ai cướp đi bất cứ thứ gì!”
“Mẹ bảo mày là sao chổi! Nếu không có mày, nhà mình đã sống tốt hơn nhiều!”
Chu Lan gào lên, như thể muốn trút hết những ấm ức suốt bao năm qua.
Nhưng từ nhỏ cô ta đã được hưởng tất cả mọi điều tốt đẹp nhất — chỉ cần muốn là có.
Gia đình tôi cũng không nghèo, thậm chí còn khá giả hơn so với người cùng tuổi.
Chỉ có tôi là sống khốn khổ.
Tôi nhìn Chu Lan chằm chằm, lùi lại mấy bước, mở nắp can xăng, đổ thẳng lên người mình.
“Có một bí mật, tôi vẫn chưa từng nói với chị.”
Chu Lan ngẩn ra, túm cổ áo tôi, nghiến răng: “Mày còn giấu cái gì?!”
Tôi không đáp, thừa lúc cô ta sơ hở, bất ngờ chụp lấy tay đang cầm bật lửa, dùng hết sức kéo cô ta ngã vào cạnh bàn đá của quầy lễ tân.
Chiếc bật lửa rơi xuống đất, tắt ngúm.
Tôi thấy miệng Chu Lan mấp máy, nhưng không nghe rõ cô ta nói gì — chỉ thấy cảnh sát lao vào, đè cô ta xuống đất.
Sau khi Chu Lan gọi điện dọa tôi, tôi đã báo cảnh sát. May mà họ tới kịp, chưa có hậu quả nghiêm trọng nào xảy ra.
Tôi ngồi trong xe cứu thương, ngây người nhìn những bông tuyết rơi lất phất dưới ánh đèn đường, đẹp đến kỳ lạ.
Sau khi kiểm tra sức khỏe và xuất viện, tôi trở về khách sạn.
Tôi cứ nghĩ mẹ sẽ tìm tới tôi để gây sự, nhưng đến lúc về khách sạn rồi vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc nào.
Mãi sau này tôi mới biết, khi mẹ biết chuyện xảy ra ở khách sạn, bà ngất xỉu ngay tại chỗ, được đưa vào bệnh viện cấp cứu, hôn mê suốt một ngày một đêm vẫn chưa tỉnh.
Tôi kiện Chu Lan, ủy quyền cho luật sư theo vụ này.
Bằng chứng đầy đủ, hậu quả nặng nề, nên khả năng cao Chu Lan sẽ bị phạt tù hơn chục năm.
Tôi chỉ gặp lại mẹ vào ngày chính thức ra tòa.
Bà ngồi xe lăn, được người thân đẩy vào, sắc mặt tái nhợt tiều tụy, đôi mắt vô hồn. Chỉ khi ánh mắt bắt gặp tôi, bà mới có chút thần sắc.
Để tránh bà lại tìm tới tôi, tôi đã chặn liên lạc của bà và tất cả người thân, đổi cả khách sạn.
Quả nhiên sau đó không ai quấy rầy tôi nữa, thế giới của tôi yên tĩnh đến lạ. Tôi ăn uống, nghỉ ngơi thoải mái cho đến khi phiên tòa diễn ra.
“Mấy ông thầy bói nói quả không sai, cả nhà tôi đều bị mày hại. Mày suýt giết tao, sau đó khắc chết cha mày, giờ ngay cả Lan Lan cũng không thoát.”
“Chu Niệm, mày đúng là sao chổi, mày chết không yên thân đâu!”
7
Đến nước này rồi, những lời độc địa của mẹ tôi cũng chẳng còn khiến tôi bận tâm nữa.
Trước kia tôi từng bị mắc kẹt trong chiếc lồng mang tên “tình thân”, không cách nào thoát ra. Nhưng giờ đã nhìn thấu, thì chẳng còn gì quan trọng nữa.
Tôi bây giờ mới thật sự hiểu ra:
Có những người không xứng làm cha mẹ.
“Tốt quá rồi. Chu Lan sắp phải ở trong tù một thời gian dài, sức khỏe của mẹ thì cũng chẳng còn tốt nữa. Không còn bị hai người làm gánh nặng, nửa đời sau của tôi chắc chắn sẽ rất vui vẻ, hạnh phúc.”
“Đừng có mơ!” Mẹ tôi vùng vẫy muốn túm lấy tôi, nhưng hụt tay. “Chừng nào tao còn sống, mày còn phải nuôi tao! Tao sinh ra mày là để mày có trách nhiệm với tao! Nếu không thì tao kiện mày!”
Tôi cười đến rơi nước mắt, nhìn gương mặt méo mó vì giận dữ của bà, chẳng buồn để tâm.
“Được thôi, đi kiện đi. Theo luật nghĩa vụ nuôi dưỡng cha mẹ, tôi chỉ cần chu cấp vài trăm tệ mỗi tháng là đủ.”
Cho đến lúc kết thúc phiên tòa, mẹ tôi vẫn còn lẩm bẩm gọi tôi là “sao chổi”, “cô tinh sát khí”, cứ như niệm chú vài lần là có thể nguyền rủa tôi chết vậy.
Hồi mới tốt nghiệp, tôi cũng từng không cô đơn như bây giờ.
Lúc ấy có một người đàn ông rất yêu tôi. Tôi háo hức đưa anh về ra mắt, đổi lại là một gáo nước lạnh và những lời mắng chửi nặng nề từ mẹ.
“Cha mày mới mất hai năm, mày đã dẫn đàn ông về nhà rồi! Sao tao lại đẻ ra đứa con bất hiếu như mày cơ chứ?!”
“Tao nuôi mày lớn, cho mày ăn, cho mày ở, chưa kiếm ra đồng nào đã muốn tao bù lỗ à?! Không có cửa đâu! Trừ khi nhà trai đưa sính lễ năm trăm ngàn tệ và một chiếc xe ba trăm ngàn, còn không thì khỏi bàn!”
Khoảnh khắc đó, tôi thấy xấu hổ vì có một gia đình ngột ngạt đến thế.
Sau khi về, tôi đã xin lỗi và chủ động chia tay.
Trước đó tôi đã kể rõ hoàn cảnh gia đình cho anh, nhưng anh hoàn toàn không để tâm.
Anh thậm chí còn định đồng ý với điều kiện vô lý của mẹ tôi, nhưng tôi nhất quyết ngăn lại.
Tôi không thể kéo anh cùng chìm vào vũng lầy này, nó không có đáy.
Từ đó đến nay, tôi vẫn sống một mình, nhưng chưa từng thấy cô đơn.
Sau phiên tòa, mẹ tôi gào khóc một trận, rồi bất ngờ bị xuất huyết não, trở thành người thực vật, phải sống nốt đời còn lại trên giường bệnh.
Tôi cũng không cảm thấy gì nhiều.
Ra đi như vậy là quá nhẹ nhàng rồi — sống mà như thế mới thực sự đau đớn.
Tôi thuê y tá giỏi nhất chăm sóc bà 24/7, còn mình thì thu dọn hành lý quay về thành phố nơi tôi làm việc.
Vừa hay, xuân về.
Nơi này, không còn lý do gì để quay lại nữa.
Giải quyết xong mọi chuyện, tôi lại thấy có chút không quen. Như thể trong lòng thiếu mất điều gì.
Thế là tôi đến biển, nằm dài trên thành lan can, nhìn sóng vỗ vào kè đá phía dưới.
“Đừng làm chuyện dại dột! Rơi xuống là mất mạng đấy!”
Một anh nhân viên mặc đồng phục nhẹ nhàng đến gần, lo lắng lên tiếng khuyên nhủ.
Thấy tôi im lặng, anh càng sợ hơn: “Hãy nghĩ đến cha mẹ của cô! Nếu cô không trân trọng mạng sống, họ sẽ đau lòng lắm!”
Tôi cắt lời anh, ngồi dậy.
“Anh yên tâm, tôi không có ý định đó. Chỉ đang suy nghĩ vài chuyện thôi.”
Không ngờ lại gây ra một hiểu lầm thế này, tôi cũng chẳng còn tâm trạng ngắm cảnh, liền quay người định rời đi.
Nhưng anh ta vẫn giữ khoảng cách ba mét, lặng lẽ theo sau tôi cho đến khi tôi bước vào tòa nhà.
“Không cần đi theo nữa,” tôi bất lực kéo khăn quàng cổ lên, “Tôi từng thử rồi, đau lắm. Không muốn làm lần thứ hai nữa đâu.”
Nhìn thấy vết sẹo trên cổ tôi, anh ấy không nói gì thêm, chỉ để lại số điện thoại, dặn tôi nếu có chuyện gì hãy gọi.
Trước khi lên lầu, tôi không kìm được, nhẹ giọng nhắc nhở:
“Lần sau khuyên ai, đừng vội nói ‘hãy nghĩ đến cha mẹ’. Lỡ đâu chính cha mẹ lại là người gây tổn thương thì sao?”
Cả đêm hôm đó tôi không ngủ.
Sáng hôm sau, tôi quyết định đi làm đơn xin nghỉ việc.
Sau đó, tôi bắt đầu hành trình du lịch khắp cả nước.
Tôi muốn đi ngắm cực quang, đi qua núi non và thác nước, lang thang khắp các con phố lớn nhỏ, ăn thử hết đặc sản bốn phương.
Trên thế giới này ngoài con người, còn nhiều thứ đáng để tôi lưu luyến.
Dù từ nay về sau tôi có một thân một mình, tôi vẫn có thể sống thật hạnh phúc.
[Hoàn]