Tôi ngồi trên ghế sofa chơi điện thoại, nghe xong liền liếc mắt nhìn cô ta: “Tốt vậy sao chị không tự đi?”

Nghe đầy tình cảm, nhưng diễn xuất thì buồn nôn không chịu nổi.

“Mày nói chuyện kiểu gì vậy?! Lan Lan người ta hiền lành rộng lượng còn nghĩ cho mày, mày lại không biết điều!”

Tôi còn chưa kịp mở miệng, mẹ đã nhảy dựng lên mắng mỏ.

Trong mắt bà, chỉ cần tôi nói chuyện với Chu Lan là tôi sai, sai đâu bà cũng móc ra được.

“Tôi gặp cậu ta thì cậu ta có giúp chị trả 2 triệu không?”

Tôi đứng lên, phủi bụi trên quần, mất kiên nhẫn nhìn Chu Lan.

“Đừng giả bộ đạo đức nữa, tôi cưới ai chẳng liên quan đến chị. Nhắc khéo nhé, còn 5 ngày, nếu không trả nổi tiền thì hai người chỉ có nước ra đường mà ngủ.”

Theo như tôi biết, hồi còn qua lại với Lý Chính Đào, Chu Lan đã chuyển tên căn hộ hiện tại sang cho anh ta.

Lý Chính Đào bảo sợ tôi đòi chia tài sản, nên để di sản sau này đều thuộc về anh ta và Chu Lan, tôi thì không có phần nào.

Mẹ tôi thì xưa nay chỉ nghe lời Chu Lan, nên chuyện đó được đồng ý cũng chẳng lạ.

Chỉ là tôi không hiểu, Chu Lan làm sao lại bị mấy lời vụng về như vậy của Lý Chính Đào lừa được?

Bây giờ thì hay rồi — người mất, của cũng mất, lại còn gánh thêm khoản nợ lớn.

Chắc chỉ có “hận tôi thấu xương” mới giải thích nổi mọi chuyện.

Tôi không còn hứng ở lại, mở cửa định rời đi thì Chu Lan lại mỉm cười gọi với theo:

“Niệm Niệm, đừng hối hận đó nha.”

Tôi không đáp, chỉ quay lưng rời khỏi.

Chu Lan mà cười kiểu đó thì chắc chắn không có chuyện gì tốt đẹp cả.

5

Tôi ăn tối bên ngoài, đến chập tối mới quay lại khách sạn.

Vừa bước vào sảnh, cô lễ tân đã gọi tôi lại.

“Cô Chu, bạn trai cô tới rồi, anh ấy vừa lấy thẻ phòng lên trên đó.”

Lúc tôi làm thủ tục nhận phòng, cô ấy vừa bị sếp mắng, mắt đỏ hoe. Tôi có an ủi vài câu, từ đó thân hơn.

Nhưng lúc này thấy ánh mắt hóng hớt của cô ấy và lời nói kia, tôi nhất thời chưa hiểu.

“Bạn trai?”

“Đúng mà! Nửa tiếng trước chính cô gọi bảo rằng bạn trai sắp đến lấy thẻ phòng, dặn tôi cứ giao cho anh ấy.”

Tôi suy nghĩ một lúc thì lập tức hiểu ra — quả nhiên lại là chuyện không tốt.

“Báo cảnh sát đi.”

“Tôi không có bạn trai.”

Ngoài cửa sổ sảnh khách sạn, tuyết lại bắt đầu rơi, trời cũng sụp tối.

Tôi quấn lại khăn quàng cổ, khẽ thở dài.

Lại không được yên thân nghỉ ngơi rồi.

“Chu Lan, đồ đàn bà thối tha! Rõ ràng là cô bảo tôi lấy thẻ phòng trước lên đó, thế mà lại báo cảnh sát bắt tôi?! Cô còn biết xấu hổ không?!”

Tôi ngồi trong văn phòng uống nước, nghe người đàn ông đối diện đang gào lên chửi bới, trong lòng hoàn toàn không gợn sóng.

Không ngờ Chu Lan lại bắt cá hai tay, ngoài tiền của Lý Chính Đào ra còn bao luôn một “trai bao” trong công ty.

Chơi cũng dữ thật, đến lúc cảnh sát phá cửa xông vào thì trên giường đầy đồ chơi.

Nhức mắt kinh khủng.

Cậu cảnh sát bên cạnh đang ghi lời khai nhẹ giọng ho một tiếng: “Cô à, chuyện tình cảm nam nữ thật ra không thuộc thẩm quyền giải quyết của chúng tôi…”

Nghe vậy, tôi đặt cốc nước xuống, hơi nghiêng đầu, ngón tay gõ nhẹ lên bàn.

“Đúng là không thuộc, nhưng anh ta gọi tên Chu Lan — chị sinh đôi của tôi.”

“Còn căn phòng đó là tôi thuê, chuyện này thì thuộc về phạm vi của các anh rồi.”

Tôi đưa chứng minh nhân dân cho cậu ấy, cậu ta cầm lên nhìn tới nhìn lui cả nửa ngày, lắp bắp không nói được gì.

“Cô nói láo! Tôi chưa từng nghe Chu Lan nói là có em gái sinh đôi!”

Tôi kéo khăn quàng cổ ra, để lộ vết sẹo dữ tợn trên cổ: “Giờ tin chưa? Anh làm đồng nghiệp với Chu Lan lâu vậy, chắc cũng biết cô ta có vết sẹo ở cổ hay không chứ?”

Vết sẹo này là tôi tự để lại năm hai đại học, khi từng nghĩ quẩn.

Đó là năm tôi tuyệt vọng nhất, ngày nào cũng thấy sống như địa ngục.

Đêm đó, khi thành phố đã ngủ yên, tôi cầm dao gọt trái cây ra công viên.

Nhưng khi chuẩn bị kết thúc, tôi được một cảnh sát thực tập đi tập thể dục ban đêm vô tình cứu sống.

Mẹ và Chu Lan không hề biết chuyện này.

Dù mỗi năm tôi đều về nhà một lần, luôn quấn khăn kín mít, họ cũng chưa từng hỏi lấy một câu.

Tôi viết số điện thoại của viên cảnh sát thực tập năm ấy đưa cho cảnh sát: “Anh có thể gọi điện xác minh, cũng có thể hỏi bệnh viện hoặc công ty tôi đang làm. Tất cả đều có thể chứng minh tôi là Chu Niệm.”

“Còn bây giờ, các anh nên mời Chu Lan về lấy lời khai.”

Làm xong thủ tục rời khỏi đồn cũng đã hơn 11 giờ đêm.

Vừa bước ra cửa đã thấy Chu Lan bị hai cảnh sát kẹp hai bên dẫn vào.

“Tôi không phạm pháp! Sao các người bắt tôi?! Có tin tôi kiện hết không?!”

Chu Lan cũng nhìn thấy tôi. Vẻ mặt hoảng loạn lập tức biến mất, thay vào đó là ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

“Con khốn! Lại là mày giở trò! Chờ tao ra ngoài, tao không tha cho mày đâu!”

“Nếu mày không làm mấy chuyện đó, thì tao làm sao có bằng chứng bắt được.”

Tôi không buồn nói nhiều, vòng qua người cô ta định đi, nhưng bất ngờ bị mẹ ở đâu lao ra tát lệch mặt một cái.

“Thầy bói nói quả không sai! Mày đúng là sao chổi! Năm đó hại tao khó sinh suýt chết trên bàn mổ, sau đó khắc chết cha mày, giờ lại muốn hại chết Lan Lan! Sớm biết thế này, lúc sinh mày ra tao đã phải bóp chết mày rồi!”

Tôi cảm thấy tim mình thắt lại.

Thì ra một trái tim đã lạnh vẫn có thể đau thêm.

Nói thật, tôi chưa bao giờ hiểu nổi vì sao mẹ lại thiên vị Chu Lan đến thế.

Rõ ràng hai chị em tôi giống nhau như đúc, lúc nhỏ tôi còn giúp bà làm bao nhiêu việc.

Tôi cứ tưởng là do bản thân chưa đủ tốt.

Thì ra… mọi chuyện là như vậy.

Tâm mẹ vốn đã lệch từ đầu, tôi có cố gắng bao nhiêu cũng không thể làm nó thẳng lại.

Cậu cảnh sát không nhịn nổi nữa, tiến đến kéo bà ra.

Tôi mím môi, biểu cảm đã tê dại: “Chu Lan là gieo gió gặt bão. Còn người đàn ông đó là do hút thuốc lâu năm mà chết vì ung thư phổi. Đừng đổ lên đầu tôi.”

Cha tôi mất khi tôi 20 tuổi, ông ta là đồng phạm với mẹ.

Tuy ông ta chưa từng đánh tôi, nhưng luôn là người đưa gậy cho mẹ mỗi lần bà muốn đánh.

Nên sự hận thù tôi dành cho ông không thua gì hai người phụ nữ kia.

Chỉ tiếc, ông ta chết sớm quá, không kịp thấy ngày tôi đòi lại tất cả.

Hôm sau, mẹ bắt đầu đi khắp nơi vay tiền. Những người từng nghe bà kể khổ và an ủi bà giờ đều trốn biệt.

Bà gọi cho tôi trước, hét lên bắt tôi trả 4 triệu.

Tôi không nhịn được bật cười: “Chu Lan nợ 2 triệu, sao tôi phải trả 4 triệu?”

Mẹ đáp đầy lý lẽ: “2 triệu còn lại là bồi thường tổn thất tinh thần cho Lan Lan! Thế là tôi còn tính ít đó! Không đưa thì đừng nhận tôi là mẹ!”

Nghe đến đó, tôi phấn khích đến mức nói nhanh hơn: “Không nhận thì thôi! Tôi còn mong như thế nữa là! Nhớ đấy nhé, là bà nói trước đấy!”

“Đừng hòng! Chừng nào tao còn sống, mày đừng mong sống yên ổn!”

Tôi cúp máy không một chút do dự.

Vài ngày sau, Chu Lan được thả.

Vì không gây ra hậu quả nghiêm trọng nên chỉ bị giáo dục nhắc nhở.

Tôi thuê thám tử theo dõi hành tung của cô ta, có biến là sẽ báo ngay.

Chu Lan và mẹ vẫn im hơi lặng tiếng.

Cho đến khi chỉ còn một ngày đến hạn trả tiền, thám tử gửi cho tôi tin nhắn.

Chu Lan mua hai can xăng.

Hai triệu không phải số tiền nhỏ, những ngày qua hai mẹ con cô ta đã đi vay hết tất cả bạn bè họ hàng nhưng chẳng ai giúp.

Tôi không thể không đề phòng — Chu Lan rất có thể chọn cách cùng chết với tôi, còn mẹ thì… không đời nào lương tâm trỗi dậy.

Vì bà vốn không có lương tâm.

Chẳng mấy chốc, thám tử lại báo tin: Chu Lan xách can xăng xuống xe ở cửa một khách sạn.

Tôi nhìn tên khách sạn, mí mắt phải giật giật.

Đúng lúc đó, điện thoại bàn trong phòng reo lên, tôi vội bắt máy thì nghe thấy tiếng hét điên loạn của Chu Lan.

“Chu Niệm! Tao cho mày ba phút để lăn ra đây! Không thì cả cái khách sạn này chết chung hết đi!”

Tôi ném điện thoại, chẳng kịp khoác áo đã lao xuống lầu.

Điên thật rồi.

6

Thang máy vừa mở, mùi xăng nồng nặc xộc vào mũi, gay gắt đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Chu Lan đang vung vẩy chiếc bật lửa, dồn cô lễ tân tội nghiệp vào góc tường, cả người đã bị đổ đầy xăng.

“Chu Lan!” Tôi bước đến cách cô ta khoảng ba mét rồi dừng lại. “Có chuyện gì thì nhắm vào tôi! Đừng làm hại người vô tội!”

Cô gái nhỏ run lẩy bẩy, ánh mắt hoảng sợ cầu cứu nhìn về phía tôi.

“Chà, đến lúc này rồi mà còn không trốn nữa à? Cô em gái thân yêu của tôi.”

Chu Lan lảo đảo như người điên, nhưng đôi mắt mở to lồi ra vì kích động khi thấy tôi tới. Sau đó cô ta lại bình tĩnh, giọng nói không còn the thé như trước mà dịu dàng trở lại.

“Chu Niệm, bốn triệu, không thiếu một xu! Không thì con bé kia chỉ còn đường xuống gặp Diêm Vương!”

Chu Lan dí sát bật lửa vào người cô lễ tân, giọng nói ngọt ngào như thể đang thì thầm điều gì âu yếm, nhưng nội dung lại lạnh lẽo như dao cứa.

Cô gái liên tục lắc đầu, run rẩy van xin tôi cứu mình, nói năng lắp bắp chẳng thành lời.

Nhưng tôi đâu có nhiều tiền đến vậy.

Vì mẹ tôi liên tục gọi điện làm phiền, thậm chí báo cảnh sát hàng năm, tôi đã phải thay gần 20 công việc.