Con dâu chị ta cũng lên tiếng:
“Cô không có mẹ chắc? Nếu mẹ cô ra ngoài làm việc, bị người ta đối xử như vậy, cô chịu nổi không?”
Chị Lưu tiếp lời:
“Cô nằm viện rồi, tôi cũng không làm khó. Như Vân Vân nói, trả lương gấp đôi là xong. Coi như tôi xui xẻo.”
Nghe đến “gấp đôi”, con trai chị ta đã hí hửng: “Mẹ ơi, có tiền rồi, cái xe của con…”
Chị Lưu đập nhẹ con trai một cái: “Được rồi.”
Thấy cả gia đình họ diễn xong, tôi chậm rãi lên tiếng:
“Mỗi ngày chị ở nhà trông con tôi, sáng ngủ, chiều cũng ngủ. Có lúc đến cơm cũng không nấu, mà lại dám đòi tôi năm vạn một tháng.”
“Bây giờ bị sa thải, còn muốn tôi đưa mười vạn?”
“Chị lấy cái gì mà đòi?”
Đám đông ngoài cửa chấn động.
“Trời đất ơi, bảo mẫu gì mà lương tháng năm vạn, cao hơn tôi đi làm kỹ sư!”
“Nếu đưa tôi năm vạn, tôi cõng em bé đi học cũng được!”
Sắc mặt chị Lưu lập tức biến đổi.
Còn đang định mở miệng phản bác thì ngoài cửa vang lên một giọng nói:
“Xin chào, tôi là luật sư của cô Tô Tử Khiết. Tôi được ủy quyền đến để thảo luận về việc chi tiêu năm mươi vạn tiền sinh hoạt. Mong chị cung cấp hóa đơn và bảng chi tiết.”
Đám đông lại một phen ồn ào.
“Thì ra là bảo mẫu giở trò tống tiền à!”
Vân Vân bất ngờ túm lấy tay tôi.
“Tử Khiết, cậu gọi luật sư từ bao giờ vậy?”
Tôi nhìn vẻ mặt hoảng loạn của cô ta, nhẹ giọng đáp:
“Cậu sợ gì thế?”
5
Vân Vân cười gượng một cái:
“Cậu nhìn nhầm rồi, tớ đâu có lo lắng.”
Chị Lưu giơ tay, tỏ vẻ bất cần:
“Tôi không giữ hóa đơn, tiêu rồi là tiêu rồi, chẳng phải đều vào bụng cô hết sao? Giờ còn đòi lại cái gì nữa.”
Rõ ràng là muốn quỵt nợ, vì biết tôi không lần ra được chứng cứ.
Tôi liếc nhìn luật sư, ra hiệu tiếp tục.
“Nếu không có hóa đơn, chúng tôi có thể kiểm tra camera giám sát.”
Tôi nhìn gương mặt tái mét của chị Lưu:
“Tôi đã cho luật sư xem camera rồi, phát hiện rất nhiều hộp đồ ăn trong bếp đều đến từ một nhà hàng?”
“Combo chọn món giá 15 tệ.”
“Chị cho tôi ăn những thứ đó mỗi ngày đấy à?”
Chị Lưu liếc mắt ra hiệu cho con trai.
Ngay lập tức, con trai chị ta bắt đầu xô đẩy luật sư:
“Chỉ có cô biết thuê luật sư chắc? Tôi còn chưa kiện cô vì thiếu lương kìa!”
Tôi hít sâu một hơi, lấy điện thoại mở phần thanh toán định kỳ — trước đây để đỡ rắc rối mỗi ngày báo cáo, tôi đã mở dịch vụ này.
Tôi vốn dự định để dành tiền ăn cho nửa năm, vậy mà chỉ trong một tháng đã tiêu sạch.
Tôi nhìn từng khoản ghi trên app.
“Khoản ba vạn này, ghi rõ là chuyển khoản cá nhân.”
“Có chữ ‘Đống’ ở phần ghi chú — nếu tôi nhớ không nhầm, con trai chị tên là Nghiêm Đống nhỉ?”
Nghiêm Đống nghe xong, theo phản xạ giấu tay ra sau lưng.
Nhưng tôi vẫn nhanh mắt phát hiện ra thứ cậu ta định giấu.
“Chị Lưu, trước kia chị ứng tiền lương của tôi, nói con trai sắp cưới vợ, cần gom sính lễ, mua đồ đạc. Nói nó chỉ lương sáu nghìn, đang rất cần tiền.”
“Tôi đã ứng trước cho chị hai vạn.”
“Nhưng đồng hồ trên tay Nghiêm Đống, tôi nhớ không nhầm cũng phải năm sáu vạn nhỉ?”
“Chẳng lẽ năm mươi vạn của tôi đều đổ hết vào đó?”
Chị Lưu lập tức chắn trước mặt con trai:
“Tôi cũng có tiền tiết kiệm chứ! Có chứng cứ thì đưa ra, không thì đừng vu oan cho con tôi.”
Người đứng xem trước cửa bắt đầu thì thầm:
“Có khi sính lễ lấy từ năm mươi vạn này thật.”
“Tôi thấy cái túi của con dâu bà ta cũng là hàng hiệu đấy.”
Chị Lưu bắt đầu đuổi người:
“Chuyện nhà tôi thì liên quan gì đến mấy người? Cút hết đi!”
Nhìn vẻ mặt hoảng hốt của chị ta, tôi càng chắc có uẩn khúc.
Tôi quay sang con dâu chị ta:
“Khoản tiền này cuối cùng sẽ được kiểm tra rõ. Lịch sử chuyển khoản đều nằm trong điện thoại tôi, video giám sát cũng đã lưu.”
“Sớm muộn gì những thứ đang có, từ sính lễ đến quà cáp, cũng phải trả lại hết.”
“Dù gì cũng là nợ chung của vợ chồng mà.”
Sắc mặt con dâu chị ta sượng ngắt, liên tục véo tay Nghiêm Đống:
“Tôi nói cho anh biết, chuyện nhà anh thì tự anh giải quyết. Tôi không dính vào.”
“Đừng hòng động đến sính lễ của tôi!”
“Lương thì thấp, không có nhà, không có xe, nếu không phải vì anh có tiền sính lễ, ai thèm ngó?”
Chị Lưu thấy con mình bị vợ mắng như chó, tức tối lao vào:
“Nhà tao đưa mày ba mươi vạn mà mày còn dám trèo đầu con tao lên à?”
“Trả lại ba mươi vạn đây! Tao không cần cái loại con dâu như mày nữa!”
Hai người lao vào cào cấu nhau ngay trong phòng bệnh, đánh đến tóe máu.
Con dâu cười mỉa:
“Bà già thúi, bà tưởng con trai bà sẽ bênh bà sao?”
“Có chuyện thật xảy ra, người đầu tiên bỏ rơi bà chính là nó đấy.”
“Chuyện dơ dáy bà làm, bà tự chịu.”
Chị Lưu tức đến méo mặt, lao vào đánh con dâu, bị Nghiêm Đống xô ra.
Chị ta sững người khi thấy con trai đẩy mình, mặt biến sắc xanh mét.
Lúc này, dòng bình luận lại bắt đầu nhảy:
“Còn thiếu hai mươi vạn đấy, với IQ nữ chính, chắc đoán không ra ai lấy đâu.”
Tôi nhìn màn hình, rồi quay sang nhìn Vân Vân:
“Vân Vân, cậu nói xem… hai mươi vạn còn lại, ở đâu rồi?”
6
Tôi mỗi ngày ăn suất ăn sẵn 15 tệ, được gọi là “thực đơn dinh dưỡng cho phụ nữ sau sinh”.
Tiền sinh hoạt của tôi, lại dùng để chi cho chuyện cưới hỏi cả nhà của bảo mẫu.
Quả thực, họ coi tôi là con ngốc mà dỗ ngon dỗ ngọt.
Một bảo mẫu làm gì có gan lớn đến vậy, dám công khai rút ruột? Chắc chắn là có người thông đồng với chị ta.
Tôi nhìn sang Vân Vân — người bạn đã quen biết suốt mười năm — giờ phút này chỉ thấy xa lạ khôn cùng.
Nụ cười của Vân Vân dường như chỉ là một chiếc mặt nạ giả tạo.
Tôi từ nhỏ bố mẹ ly dị, từ cấp hai đã bắt đầu sống một mình.
Trong suốt khoảng thời gian ấy, chỉ có Vân Vân là bạn.
Tầm quan trọng của cô ấy đối với tôi thậm chí còn hơn cả người thân.
Mỗi kỳ nghỉ lễ đều là cô ấy mời tôi về nhà ăn cơm.
Có khi còn mang cả đồ ăn vặt đến cho tôi.
Chúng tôi từng rất thân thiết, từng rất dựa dẫm vào nhau.
Lúc đầu thấy các dòng bình luận lướt qua, tôi căn bản không tin.
Chỉ cần Vân Vân cười một cái, cán cân trong lòng tôi liền nghiêng hẳn về phía cô ấy.
Nhưng giờ, khi nhìn cô ấy, tôi chỉ cảm thấy sợ hãi.
Chị Lưu chỉ tay vào mặt cô ta:
“Chính cô ta bảo tôi đến làm bảo mẫu cho cô. Nói cô là kẻ mù đường đời, dễ bị lừa.”
“Bảo tôi kê cao tiền sinh hoạt phí, rồi chia nhau. Cô 6 tôi 4.”
“Tháng đầu tiên tôi chỉ báo khống thêm hai vạn thôi.”
“Vân Vân còn nói tôi ngu.”
Tôi lạnh lùng nhìn gương mặt đỏ bừng của Vân Vân:
“Bảo sao cậu xúi tớ mở thanh toán tự động — để tiện vét sạch hơn à?”
Vân Vân liên tục lắc đầu:
“Tử Khiết, cậu không thể cứ ai nói gì cậu cũng tin!”
“Bảo mẫu này tham thì tham thật, nhưng kéo cả tớ vào là vu khống rồi!”
Ánh mắt tôi nhìn cô ta càng lúc càng lạnh lẽo.
Thấy Vân Vân không chịu nhận, chị Lưu lập tức tung thêm bằng chứng:
“Cô thật ghê tởm. Chính cô nói với tôi rằng Tử Khiết dễ dụ.”
“Bảo tôi giảm chi tiêu ăn uống, mua mấy cái combo 15 tệ ba món một canh. Thực phẩm bổ sung thì dùng loại không thương hiệu.”
Từng lời của chị ta khiến tim tôi lạnh buốt.
Tôi biết rõ Vân Vân — cô ấy rất tham vật chất.
Thích đồ hiệu. Những lúc đến nhà tôi, chỉ cần thấy túi hay đồ hiệu nào mà cô ta thích, chỉ cần buột miệng nói “thích”, là tôi sẽ đưa ngay.
Sự “ngầm đồng ý” của tôi trước những hành vi đó, lại khiến lòng tham của cô ta ngày càng lớn.
Dù điều đó có thể khiến tôi tổn thương — cô ấy cũng chẳng màng.
Tôi lạnh giọng:
“Vân Vân, đây là lý do thật sự khiến cậu bảo tôi thuê chị ta làm bảo mẫu đúng không? Để dễ rút tiền tôi hơn.”
Dòng bình luận hiện lên:
“Chiếu theo kế hoạch của Vân Vân, ba tháng sau, sức khoẻ nữ chính kiệt quệ, tinh thần suy sụp, cô ta sẽ dọn thẳng vào nhà luôn.”
“Bạn thân độc như thế này, phải mời pháp sư tới tiễn mới được.”
Chị Lưu vẫn tiếp tục:
“Tôi cũng chẳng phải kiểu bảo mẫu ba chứng chỉ thật đâu. Mỗi cái chỉ học vài ngày là lấy được.”
“Thế là đi làm luôn.”