Cuối cùng tôi cũng hiểu cảm giác bất an mơ hồ trong lòng mình từ đâu mà có, thì ra là thật sự không chuyên.

“Vậy nên lúc tôi tắc tia sữa, chị mới bấm loạn cả lên như thế?”

Chị Lưu thản nhiên:

“Tôi có xem qua một video, đại khái là như vậy.”

Ngày đó chị ta bấm đến mức nước mắt tôi trào ra.

Đau đến mức chỉ biết nằm đó khóc.

Thì ra, tôi thật sự bị coi là kẻ ngu.

Mỗi lần tôi nói mình thấy không ổn, chị ta đều bảo tôi làm quá.

Không hiểu gì mà cứ thích chỉ đạo.

Vân Vân thì luôn ở bên cạnh che giấu giúp chị ta.

Thì ra là một người chưa từng sinh con, cộng thêm một người không chuyên nghiệp, cùng nhau “chăm” tôi trong tháng ở cữ.

Vân Vân nổi giận quát chị Lưu:

“Câm miệng!”

Rồi quay sang tôi, nói đầy vẻ oan ức:

“Tử Khiết, cậu là người hiểu tớ mà! Chúng ta quen nhau lâu như vậy, sao tớ có thể làm thế với cậu được?”

Tôi gần như cạn lời:

“Người cậu giới thiệu đấy. Hai mươi vạn còn lại ở đâu, tra một cái là biết.”

Vân Vân lau nước mắt, bất ngờ chất vấn tôi:

“Hồi thi đại học, tớ bị trễ thi một môn vì đi đưa thẻ dự thi cho cậu. Cậu đã hứa với tớ thế nào?”

“Chẳng phải cậu nói, dù tớ có làm gì, cậu cũng sẽ tha thứ sao?”

Câu nói đó đúng là tôi từng nói.

7

Vì cha mẹ ly hôn, sợ trước kỳ thi xảy ra chuyện bất trắc, đêm trước ngày thi đại học tôi đã ở lại nhà Vân Vân.

Tối hôm đó, tôi nhớ rõ ràng mình đã kiểm tra đồ đạc ít nhất mười lần.

Xác nhận không thiếu gì rồi mới đi ngủ.

Kết quả, môn thi đầu tiên, tôi lại quên mang theo thẻ dự thi.

Tôi sợ đến mức nước mắt trào ra ngay tại chỗ.

Sau đó, Vân Vân là người mang thẻ đến cho tôi, nhưng cũng vì chuyện đó mà cô ấy bỏ lỡ một môn thi.

Tôi luôn mang nặng cảm giác tội lỗi trong lòng.

Thấy tôi có vẻ mềm lòng, Vân Vân liền dịu giọng:
“Đã nói thì phải giữ lời, Tử Khiết.”

Tôi đang định bỏ qua mọi chuyện thì dòng bình luận hiện lên:

“Nữ chính đúng là đầu óc toàn nước. Hôm đó cô bạn trốn thi là để đi chơi với bạn trai.”
“Sợ bị bố mẹ mắng nên mới đổ lỗi lên đầu nữ chính, giả vờ cảm động tình bạn.”
“Chỉ vì chuyện đó mà sau này đòi gì nữ chính cũng đưa.”

Đọc xong bình luận, tim tôi như bị ai bóp nghẹt.

Ký ức xưa bất chợt ùa về, những chi tiết lúc đó tôi không để tâm, giờ nghĩ lại thấy có vấn đề.

Chúng tôi thi ở hai điểm trường khác nhau. Khi Vân Vân đến đưa thẻ, rõ ràng cô ấy trang điểm nhẹ, mặc bộ đồ bình thường chỉ mặc khi đi chơi, bên trong áo khoác đồng phục là váy ngắn.

Hôm ấy, sau khi đưa thẻ xong, vẫn còn đến nửa tiếng nữa mới bắt đầu thi.

Thời gian đó hoàn toàn đủ để cô ấy quay lại điểm thi.

Hơn nữa, hôm đó người tôi nhờ mang đồ đến là mẹ Vân Vân.

Người nghe điện thoại là Vân Vân, cô ấy nói mình “tiện đường” nên sẽ tự mang qua cho tôi.

Mọi ký ức ghép lại như từng mảnh xếp hình.

Tôi lạnh lùng nhìn Vân Vân:
“Hôm ấy cậu đưa thẻ cho tớ xong vẫn còn nửa tiếng nữa mới thi. Sao lại bảo không kịp về?”

Vân Vân khựng lại, mặt biến sắc:
“Chính vì đi đưa thẻ nên mới bị lỡ.”

Tôi không muốn tranh cãi chuyện cũ nữa:
“Là do đưa thẻ mà lỡ thi, hay là cậu vốn dĩ định đi chơi bỏ thi, tự cậu biết rõ.”

Mặt Vân Vân lúc này đã hoàn toàn khó coi.

Bây giờ, dù cô ta có nói gì đi nữa, tôi cũng sẽ không tin.

Dù thật sự ngày ấy vì tôi mà cô ấy lỡ mất kỳ thi, tôi cũng đã bù đắp quá đủ.

Vậy mà cô ta lại biến tôi thành cái máy rút tiền, dốc hết tham vọng của mình lên người tôi.

Chị Lưu thấy tôi chuyển mũi dùi về phía Vân Vân liền hùa theo:

“Ôi giời, tất cả đều do cô ta bày trò cả! Nếu muốn truy cứu, tôi đây cũng là nạn nhân!”

Tôi cười khẩy:

“Chị là nạn nhân? Chị chăm con tôi mà sai sót đầy rẫy, chuyện đó tôi cũng sẽ không bỏ qua.”

Tôi bị ra sản dịch nhiều sau sinh, cần người hỗ trợ.

Nhưng mỗi lần tôi vào nhà vệ sinh, tiếng tivi ngoài phòng khách lại được vặn to đến điếc tai.

Tôi gọi bao nhiêu cũng không ai trả lời.

Chỉ có thể cắn răng chịu đau mà tự xử lý một mình.

Ra khỏi nhà vệ sinh, lần nào tôi cũng thấy hai người kia ngồi trước tivi vừa ăn vừa cười nói.

Mỗi lần tôi phàn nàn.

Vân Vân lại bảo: “Cậu gọi nhỏ quá, bọn tớ không nghe thấy.”

Dần dần, tôi cũng bắt đầu nghi ngờ chính mình.

Giờ nghĩ lại, đúng là quá ngu.

Tôi nhìn gương mặt xám xịt của cả hai, nhớ lại hai tháng bị hành hạ tinh thần và thể xác.

Cuối cùng — tôi cũng lấy lại được tiếng nói cho bản thân.

8

Bảy ngày sau, tôi cuối cùng cũng xuất viện.

Luật sư gửi tin nhắn báo cho tôi tình hình xử lý vụ việc.

Dựa vào đoạn video giám sát tôi cung cấp, hai người đó không chỉ giở trò với chuyện ăn uống, mà còn làm ra những hành vi ghê tởm hơn.

Họ lên các sàn thương mại đồ cũ mua vỏ hộp sữa công thức hàng hiệu, rồi đổ sữa kém chất lượng vào trong.

Khi tôi đang ngủ trưa trong phòng, chị Lưu đưa con tôi ra ngoài, nhưng chỉ cần không ở trong tầm mắt tôi là chị ta sẽ vứt con sang một bên, hoàn toàn không ngó ngàng gì.

Dù bé có khóc thế nào, chị ta cũng không hề chạm vào.

Có lúc tâm trạng tồi tệ, còn ném gối vào người con tôi.

Tôi đọc tin nhắn mà tay chân run lẩy bẩy — không ngờ lòng dạ của họ lại thối nát đến mức ấy.

Số tiền năm mươi vạn tôi đưa cho làm sinh hoạt phí cũng đã được tra rõ.

Ba mươi vạn vào tay chị Lưu, mang đi làm sính lễ cho con trai.

Hai mươi vạn còn lại thì rơi vào túi Vân Vân.

Cô ta đem mua đồ hiệu, không còn lại một xu.

Sau khi bị kiện, Vân Vân phải vay nợ online để bù lại khoản hai mươi vạn, giờ thì cứ xoay vòng mượn chỗ này đắp chỗ kia, gánh nợ chồng chất.

Cha mẹ Vân Vân nhìn con gái gánh trên vai khoản nợ hàng chục vạn, tóc bạc trắng vì lo.

Còn chị Lưu thì bị con trai và con dâu đuổi ra khỏi nhà.

Chuyện của chị ta lan khắp giới bảo mẫu.

Chủ nhà nào nghe tên cũng tránh như tránh tà.

Giờ đến việc làm bảo mẫu cũng không ai dám thuê, lại còn đang vướng kiện tụng.

Chị ta lang thang đầu đường xó chợ.

Có lúc biến mất mấy hôm, rồi lại thấy xuất hiện đi lang thang như cũ.

Từ sau khi hai người đó biến mất khỏi cuộc đời tôi, cuộc sống của tôi cuối cùng cũng trở lại yên bình.

Tôi chuyển thẳng vào trung tâm chăm sóc sau sinh để tiếp tục hồi phục cơ thể.

Một hôm khi đang ăn bữa dinh dưỡng, tôi nhận được cuộc gọi từ Vân Vân.

Đầu dây bên kia là tiếng khóc nức nở như điên dại:

“Coi như tớ van xin cậu… cho tớ mượn ít tiền đi. Bây giờ tiền lãi chồng lãi, tớ đã nợ hơn năm mươi vạn rồi.”

“Không mượn thêm nữa thì tớ chết mất.”

“Hay là cho tớ làm việc cho cậu cũng được… chỉ cần một công việc ổn định thôi.”

“Giờ tớ mang trên người khoản nợ online, lại bị kiện, không công ty nào dám nhận tớ cả…”

Tay tôi cầm thìa súp khựng lại, rồi lại tiếp tục như bình thường.

“Tớ không giúp được.”

Dựa theo kế hoạch ban đầu của Vân Vân, nếu không có sự xuất hiện của những dòng bình luận đó — cô ta còn có thể moi từ tôi nhiều hơn nữa.

Không chỉ là tiền.

Cô ta muốn thay thế tôi — hoàn toàn.

Trong kịch bản của cô ta, tôi sẽ kiệt sức vì sinh nở, suy sụp tinh thần, trở thành một kẻ điên dại.

Cuối cùng, cô ta thay thế tôi sống cuộc đời của tôi.

Con tôi cũng sẽ bị đem bỏ vào cô nhi viện.

Hiện tại, cô ta chỉ đang phải tự gánh chịu hậu quả mà chính mình đã gieo trồng.

Tôi sao có thể mềm lòng?

Tôi dứt khoát ngắt máy, chặn số.

Quay sang nhìn con yêu bên cạnh — tôi phải mạnh mẽ hơn nữa, để che chắn cho con trước mọi giông tố cuộc đời.

[Hoàn]