Lâm Nhiễm Nhiễm đỏ hoe mắt:
“Những gì tôi làm chẳng phải đều vì anh sao?
Chúng ta đều từ con số không mà vươn lên, lại càng phải trân trọng từng cơ hội.
Trương Sơ Nhụy nhiều lần gây ảnh hưởng đến anh, chẳng lẽ anh thật sự định để cô ta theo anh đến Cảng Thành à?”
Hứa Trì hỏi ngược lại:
“Tại sao lại không được?
Nói đến công việc thì nói công việc, còn đời tư của tôi — cô không có quyền can thiệp.”
Lâm Nhiễm Nhiễm khóc rồi bỏ đi.
Hứa Trì gọi cho người phụ trách dự án, mới phát hiện đối phương hoàn toàn không biết gì về cuộc hẹn tối nay.
Thấy Hứa Trì chẳng mấy bất ngờ, tim tôi lạnh đi từng chút một.
Anh rõ ràng biết phong cách hành xử của Lâm Nhiễm Nhiễm, vậy mà vẫn mặc kệ để cô ta làm loạn.
Hóa ra, trong lòng anh, cô ta luôn đặc biệt đến thế.
Tôi ngồi ở ghế phụ, cúi đầu im lặng.
Hứa Trì nói mấy câu với tôi, tôi đều không đáp lại.
Khi xe rẽ vào con đường nhỏ, mắt tôi chợt sáng lên:
“Hứa Trì, em muốn ăn bún xào.”
Hứa Trì nhíu mày:
“Là quán mà tụi mình hay ăn hồi trước phải không?”
“Ừ.”
Xe dừng lại, chúng tôi cùng đi vào quán nhỏ nằm trong con hẻm sâu.
Chủ quán thấy chúng tôi, nở nụ cười thân thiện:
“Lâu lắm không thấy hai đứa ghé, tôi còn tưởng hai đứa dọn đi rồi chứ.”
Hứa Trì đáp:
“Ừ, chắc cũng sắp rồi. Nhưng dù dọn đi, rảnh vẫn sẽ quay lại ăn.”
Chủ quán gật đầu:
“Vẫn như trước nhỉ? Một phần bún xào thêm trứng, không cay?”
Hứa Trì nhìn tôi một cái, rồi nói:
“Cho hai phần, thêm thịt và trứng nhé.”
Tầm này trong quán cũng chẳng còn ai, nên đồ ăn được dọn ra rất nhanh.
Nhìn bát bún xào nóng hổi thơm lừng trước mặt, tôi bỗng thấy choáng váng trong giây lát.
Ba năm trước, khi tôi và Hứa Trì vừa dọn về khu này,
Vì mới đi làm, lương còn thấp,
Mỗi tháng sau khi trả tiền nhà và chi tiêu sinh hoạt, gần như chẳng còn dư lại đồng nào.
Có những lúc muốn ăn khuya, chúng tôi cũng chỉ dám mua một phần rồi chia đôi.
Hứa Trì sẽ gắp hết trứng sang bát của tôi, sau đó nhìn tôi ăn với vẻ mặt đầy mãn nguyện.
“Đợi sau này anh có tiền, sẽ gọi cho em phần có thêm thịt với trứng.”
Tôi vừa cảm động vừa vội lấy tay bịt miệng anh lại:
“Nhỏ tiếng thôi, để người ta nghe thấy lại cười cho.”
Hứa Trì chẳng mấy bận tâm:
“Sợ gì chứ, anh còn trẻ, nghèo một chút thì đã sao.”
Nói xong, như sực nhớ ra điều gì, anh bất ngờ ôm chặt lấy tôi:
“Cảm ơn em vì không chê anh nghèo, vẫn đồng ý ở bên anh.
Sau này nếu anh thành công, anh nhất định sẽ cưới em về làm vợ.
Còn nếu không thành công…”
Hứa Trì khựng lại một chút:
“Không có chuyện đó đâu. Anh nhất định sẽ cưới em.”
Mắt tôi rưng rưng nước:
“Ừ, em sẽ chờ anh.”
Giờ đây, chúng tôi đã không còn thiếu tiền đến mức không mua nổi một bát bún.
Sự nghiệp của Hứa Trì thuận buồm xuôi gió, anh có mối quan hệ, có mạng lưới riêng.
Công việc của tôi cũng không tệ, lương tháng ổn định.
Thế nhưng, khoảng cách giữa hai chúng tôi lại ngày càng xa.
Tôi không giống Hứa Trì, không giỏi xã giao,
Tính cách lại hơi hướng nội, không thích tụ tập,
Bình thường chỉ thích ở nhà chơi game, ôm mèo.
Hai năm nay, ai lo việc nấy.
Điểm giao nhau duy nhất chỉ còn là căn phòng trọ nhỏ bé đó.
Vì thế, khi anh về nhà ngày càng muộn, tôi bắt đầu nhận ra giữa chúng tôi có điều gì đó không ổn,
Nhưng lại chẳng biết phải làm sao để giải quyết.
Lời chia tay thì có thể nói ra dễ dàng,
Nhưng tình cảm ấy, đâu phải cứ nói cắt là cắt được.
8
“Hứa Trì, em muốn uống thêm rượu.”
Tôi bất chợt nói.
Tưởng rằng Hứa Trì sẽ từ chối, vậy mà ngay giây tiếp theo, trên bàn đã có thêm một chai bia.
Hứa Trì lấy đồ mở nắp chai.
“Anh uống với em.”
Từng ly chất lỏng lạnh buốt trôi xuống cổ họng, đầu tôi lại dần trở nên choáng váng.
Hứa Trì thanh toán xong, cúi người bế tôi lên.
Đoạn đối thoại giữa anh và ông chủ cũng mơ hồ truyền vào tai tôi.
“Hai đứa quen nhau mấy năm rồi nhỉ? Sắp cưới chưa?”
“Có dự định đó rồi.”
“Thật tốt, người bên cạnh từ đầu đến cuối vẫn không đổi, thứ hạnh phúc như vậy trên đời hiếm lắm đấy.”
Một ánh nhìn nóng rực rơi trên khuôn mặt tôi.
Hứa Trì siết chặt vòng tay đang bế tôi, khẽ nói:
“Em cũng là điều anh thấy đáng quý nhất.”
…
Về đến nhà, Hứa Trì đặt tôi xuống sofa.
Phát hiện anh định rời đi, tôi đưa tay vòng qua cổ anh, theo bản năng hôn lên môi anh.
Hơi thở hòa quyện, xen lẫn mùi rượu nhàn nhạt.
Tôi dần mất kiểm soát, lật người ngồi lên đùi anh.
Mượn cớ men say, tôi lẩm bẩm:
“Người ta nói… anh là của nữ chính.
Còn nói tối nay hai người sẽ lên giường, suốt cả một đêm…
Vậy lúc ở bên em, anh còn giữ sức lại đúng không?
Hay là… em vốn không xứng để anh dốc hết sức?”
Trong mắt Hứa Trì ánh lên ý cười:
“Trương Sơ Nhụy, em đang nói linh tinh cái gì vậy?
Nếu em muốn suốt cả một đêm, cứ nói thẳng ra, anh sẽ cố gắng hết sức…
Miễn là chưa ‘hết pin’, anh nhất định chiều em đến cùng.”
Tôi bật “xì” một tiếng, tỏ vẻ xem thường.
“Những chiếc bánh vẽ của anh, em còn ăn chưa đủ sao?”
Hứa Trì nheo mắt lại, động tác thuần thục đè tôi xuống phía dưới.
“Trương Sơ Nhụy, anh sợ nhất là có người chọc giận anh đấy.”
Nhìn gương mặt anh ngày càng tiến lại gần, tôi đưa tay ra chạm nhẹ.
“Hôm đó em tát anh… có đau không?”
Động tác của Hứa Trì khựng lại, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn hẳn.
“Lực tác động là tương hỗ. Em đau bao nhiêu, anh cũng đau bấy nhiêu.”
Anh nắm lấy tay tôi, đặt lên môi hôn khẽ.
“Nếu sau này anh lại chọc giận em, đừng dùng tay đánh nữa…
Lấy gậy đánh hay dùng miệng cắn cũng được, chứ em đánh đau tay, cuối cùng vẫn là anh đau lòng.”
Tôi hít mũi một cái, khẽ lắc đầu.
“Đó không phải là đáp án đúng.
Anh phải nói: ‘Sau này anh sẽ không chọc giận em nữa.'”
Hứa Trì vùi mặt vào cổ tôi, bật cười khẽ.
“Vâng, vợ dạy đúng lắm.”
Tối hôm đó, cuối cùng vẫn không kiểm chứng được “thực lực thật sự” của Hứa Trì.
Có lẽ do rượu ngấm, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
9
Giờ làm của Hứa Trì bắt đầu sớm hơn tôi, nên lúc tôi tỉnh dậy, anh đã đi rồi.
Ký ức đêm qua lần lượt ùa về.
Xem ra Hứa Trì đâu có vô tình như những dòng bình luận nói.
Tôi lục điện thoại, gửi đoạn ghi âm tối qua trong nhà vệ sinh cho anh.
Không phải Lâm Nhiễm Nhiễm muốn chia rẽ tôi và Hứa Trì sao?
Vậy thì tôi càng không để cô ta được như ý.
Rất nhanh, Hứa Trì nhắn lại một dòng:
【Nhận được rồi, đảm bảo không để vợ thất vọng.】
Chiều hôm đó, khi tôi đang làm việc, những dòng bình luận lại xuất hiện:
【Nhờ ơn nữ phụ, nam chính vậy mà sa thải luôn nữ chính!】
【Yên tâm, chẳng bao lâu nữa nam nữ chính sẽ gặp lại nhau ở Cảng Thành, định mệnh không ai cản nổi.】
【Nữ phụ đắc ý được bao lâu chứ? Dù nam chính có đưa cô ta đến Cảng Thành, thì cũng chẳng có gì thay đổi. Đến lúc đó, anh ta càng ngày càng thành công, còn cô ta thì chẳng có công việc, chỉ biết dùng chiêu trò để thu hút sự chú ý. Nhưng càng như vậy, nam chính sẽ càng thấy chán nhanh hơn thôi.】
Khoan đã — ai nói tôi sẽ theo Hứa Trì đến Cảng Thành?
Tôi không buồn để tâm đến những lời điên rồ đó nữa.
Hứa Trì gọi điện nói tối nay sẽ về ăn cơm.
Tan làm xong, tôi chuẩn bị ghé qua chợ mua đồ.
Vừa bước ra khỏi cổng công ty, điện thoại bất ngờ hiện thông báo kết bạn:
【Thêm tôi đi, tôi sẽ cho cô biết người Hứa Trì thật sự yêu là ai.】
Tôi từng thấy ảnh đại diện của Lâm Nhiễm Nhiễm trong điện thoại Hứa Trì.
Rõ ràng, người này không phải cô ta.
Lẽ nào… vẫn còn cú twist nào phía sau?
Trải qua mấy ngày bị bình luận “bão quét”, tôi cũng đã học được cách bình tĩnh đón nhận mọi thứ.
Tôi lập tức đồng ý kết bạn.
Rất nhanh, bên kia gửi tới một bức ảnh.
Tôi mở ra xem — là một chiếc nhẫn.
Giống hệt chiếc mà hôm nọ Hứa Trì đã giấu trong túi.
Tại sao tôi lại biết rõ đến vậy?
Bởi vì… từ khoảnh khắc những dòng bình luận xuất hiện, tôi đã bắt đầu nghi ngờ tính chân thực của tất cả mọi thứ rồi.
Nhân lúc Hứa Trì vào tắm, tôi lén lục áo khoác của anh.
Quả nhiên, trong túi thật sự có một chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn được gắn đầy kim cương nhỏ, dưới ánh đèn phát ra thứ ánh sáng lấp lánh rực rỡ.
Không thể không thừa nhận, mắt thẩm mỹ của Hứa Trì rất tốt — chiếc nhẫn này thật sự rất đẹp.
Điều này cũng chứng minh một điều: những dòng bình luận kia là thật.
Tôi lặng lẽ đặt chiếc nhẫn trở lại chỗ cũ.
Dù là đến tận lúc này, tôi cũng không đủ can đảm để hỏi anh về chuyện chiếc nhẫn đó.
Chiếc nhẫn ấy, không nghi ngờ gì nữa, đã trở thành một chiếc gai trong lòng tôi.