Bên kia gửi đến một tin nhắn:
【Cô có muốn biết, Hứa Trì đã tặng chiếc nhẫn đó cho ai không? Cô nên biết, nhẫn của hãng này, cả đời một người chỉ có thể đặt làm một chiếc.】
Tôi đáp lại:
【Muốn nói thì nói thẳng, không nói thì tôi chặn.】
Bên kia: 【Đợi đã.】
【Chiếc nhẫn đó giờ đang ở chỗ chị tôi, là Hứa Trì tặng cho chị ấy. Cô nên hiểu, người Hứa Trì yêu là chị tôi.】
Cách người đó nói chuyện khiến tôi lập tức nhớ tới một người.
【Cô là người hôm trước đến nhà tôi lấy đồ đúng không? Lâm Nhiễm Nhiễm là chị cô?】
Một lúc sau, đối phương mới trả lời:
【Đúng vậy. Cô vốn không xứng với Hứa Trì, chỉ có chị tôi mới xứng với anh ấy.
Họ mới là một cặp trời sinh, là nhân vật chính của thế giới này.
Còn cô chỉ là một nữ phụ, nữ phụ có kết cục bi thảm.】
Thú vị thật đấy.
Xem ra, người “tỉnh ngộ” đâu chỉ có mình tôi.
Tôi trả lời:
【Em gái à, việc quan trọng nhất em nên làm bây giờ là gỡ ngay mấy cái app truyện trên điện thoại đi.
Với lại, trong thế giới của tôi, tôi chính là nhân vật chính — điều này, chỉ tôi mới có quyền định.】
Nói rồi, tôi chặn luôn cô ta.
10
Về đến nhà, tôi mất một tiếng đồng hồ để nấu xong bốn món mặn một món canh.
Hôm nay Hứa Trì về sớm hơn mọi khi,
Còn mang theo một bó hoa hồng.
Tôi đặt hoa vào lọ, sau đó quay vào bếp rửa hoa quả.
Lúc ấy, vòng eo đột nhiên bị ôm chặt từ phía sau.
Hứa Trì tựa đầu lên vai tôi, ánh mắt đầy dịu dàng.
“Vợ à, có em thật tốt.”
Tôi thúc giục:
“Rửa tay rồi ra ăn cơm đi.”
Hứa Trì kéo tôi lại, còn lấy khăn giấy từng chút một lau khô tay tôi.
Khi tôi còn đang ngạc nhiên, ngón áp út của tôi bỗng được đeo lên một vật gì đó.
Tôi giơ tay lên nhìn — trên ngón áp út đã có thêm một chiếc nhẫn.
Không phải chiếc nhẫn đính toàn kim cương nhỏ hôm nọ, mà là một chiếc khác.
Chiếc nhẫn trơn bóng, bề mặt nhẵn mịn, chỉ có một viên kim cương to sáng rực gắn ở đầu nhẫn.
Hứa Trì giải thích:
“Hôm đó vốn định cầu hôn em, nhưng sau đó hai ta cãi nhau, anh giận nên không lấy ra nữa.
Cả đời anh chưa từng bị ai tát cả, chỉ có em là dám làm vậy.”
Hứa Trì ôm chặt lấy tôi, miệng thì cười mà mắt lại đỏ hoe.
“Trương Sơ Nhụy, mấy cái ‘lần đầu’ của anh đều dành cho em cả, nên em nhất định phải chịu trách nhiệm với anh đấy nhé.”
Mũi tôi bỗng cay xè, nhìn anh mà không biết nên mở miệng hỏi điều gì.
Như nhớ ra điều gì, Hứa Trì nói tiếp:
“À đúng rồi, chiếc nhẫn lúc đầu vốn không phải cái này, là chiếc gắn đầy kim cương nhỏ kia.
Nhưng vì sợ sau này em lại tát anh nữa, lỡ đâu cạnh nhẫn cứa vào mặt anh thì nguy, nên anh đã đổi cái khác.”
Tôi nâng mặt anh lên, cười cong mắt:
“Biết rồi, biết là anh uất ức rồi. Sau này em không tát anh nữa đâu. Xin lỗi mà.”
Hứa Trì làm bộ rộng lượng lắm:
“Hứ, ai thèm chấp với em.”
Sau bữa cơm, chúng tôi ôm nhau nằm trên sofa.
Hứa Trì nghịch chiếc nhẫn trên tay tôi, vẻ mặt thỏa mãn:
“Anh nghe người ta bảo nhẫn gắn kim cương vụn không đáng giá, phải là kiểu trơn, liền mạch thế này mới mang ý nghĩa trọn vẹn.
Anh thấy đúng là hợp với em hơn.”
“Trương Sơ Nhụy, mình kết hôn đi. Sau đó theo anh đến Cảng Thành.”
Tôi đang cúi đầu mỉm cười thì nghe đến câu cuối,
Nụ cười bỗng khựng lại trên môi.
“Đến Cảng Thành sao?”
Hứa Trì gật đầu:
“Đúng vậy, dự án bên đó ít nhất kéo dài một năm. Anh không muốn phải xa em.”
Tôi đứng dậy, nói thẳng:
“Kết hôn thì được, nhưng em sẽ không đi Cảng Thành cùng anh.”
“Tại sao chứ?”
Hứa Trì không hiểu.
Có lẽ trong suy nghĩ của anh, đến cả chuyện kết hôn cũng đồng ý rồi, thì còn gì là không thể.
“Hứa Trì, anh đến Cảng Thành là vì công việc của anh.
Anh không muốn xa em, nhưng anh có từng nghĩ đến việc, hiện tại em đã có công việc ổn định,
Nếu đến nơi xa lạ ấy, em lại phải bắt đầu lại từ đầu. Điều đó cực kỳ bất lợi với em.”
Những dòng bình luận trước đây đã cảnh báo tôi, tôi không muốn trở thành kiểu phụ nữ chỉ biết sống phụ thuộc vào đàn ông.
Tôi rất hài lòng với công việc và cuộc sống hiện tại.
Nếu chỉ vì muốn được ở cạnh anh mọi lúc mọi nơi mà từ bỏ công việc này,
Thì đó mới là hành động vô trách nhiệm nhất với chính cuộc đời mình.
“Dù sao thì cũng chỉ là một năm, em có thể ở đây đợi anh về.
Khi đó cưới hay làm gì tiếp theo, em đều nghe theo anh.”
Hứa Trì im lặng.
Tôi thở dài:
“Anh không yên tâm về chính mình, hay không yên tâm về em?”
Hứa Trì hơi sững người:
“Chúng ta chưa từng xa nhau lâu đến vậy.”
Tôi dịu giọng an ủi:
“Bay từ đây đến Cảng Thành chỉ mất ba tiếng thôi, em có thể đến thăm anh mà.”
【Nữ phụ cô cứ làm mình làm mẩy đi, đến lúc nam chính không cần nữa thì khóc cũng vô ích.】
【Nữ phụ không đến Cảng Thành, chẳng phải tạo điều kiện cho nam nữ chính phát triển tình cảm hay sao?】
【Bình luận trên… thật sự không biết nói gì.】
11
Ngày Hứa Trì rời đi, tôi tiễn anh ra tận sân bay.
Anh ôm lấy tôi, không nỡ buông, dặn dò liên tục:
“Anh đã đóng trước tiền điện cho em cả năm rồi, nếu em sợ tối thì cứ để đèn mà ngủ.
Dạ dày em không tốt, đừng ăn đồ lạnh nhiều, anh mua cho em ít cao A giao để trong tủ, nhớ ăn đều.
Ban đêm đừng ra ngoài một mình, nếu nghe thấy tiếng gõ cửa thì tuyệt đối đừng mở, anh có chìa khóa, nếu về sẽ tự mở cửa…”
Thấy Hứa Trì nói mãi không dừng, tôi đẩy anh về phía cửa kiểm tra an ninh:
“Nói nữa là trễ chuyến bay thật đấy.”
Thực ra khoảng thời gian này, tôi đã suy nghĩ rất nhiều.
Như Hứa Trì từng nói, chúng tôi chưa từng xa nhau lâu đến vậy.
Trước kia tôi quá phụ thuộc vào anh.
Từ khi đọc những dòng bình luận, biết rằng chúng tôi sẽ không có kết quả,
Tôi mới đề nghị chia tay — phần nhiều là vì giận dỗi.
Ba ngày đó, tối nào tôi cũng khóc ướt gối.
Từng có lúc hối hận, nhưng nhiều hơn là trưởng thành.
Dù sau này tôi và Hứa Trì có kết quả hay không,
Tôi vẫn phải là chính tôi trước đã.
Phải hiểu rằng, không ai có thể ở bên ai mãi mãi.
Hãy yêu chính mình trước, rồi mới học cách yêu người khác.
Thời gian trôi nhanh, thoắt cái Hứa Trì đã đến Cảng Thành được một tháng.
Xem ra anh còn khó quen với cuộc sống một mình hơn cả tôi.
Tối nào anh cũng gọi video với tôi, nói chuyện đến khuya.
Ngược lại, tôi lại tỏ ra khá bình thản.
Điều đó khiến Hứa Trì hay tỏ vẻ không hài lòng.
“Trương Sơ Nhụy, có phải em không còn thích anh nữa rồi không?”
Tôi: “Thích chứ.”
“Vợ ơi, em vẫn còn đeo nhẫn chứ?”
Tôi giơ tay lên cho anh xem:
“Vẫn đeo mà.”
“Vậy… em có nhớ anh không?”
“Nhớ.”
“Gọi một tiếng ‘chồng yêu’ nghe xem nào.”
“Chồng yêu~”
Trước khi xa nhau, tôi không ngờ Hứa Trì lại có một mặt ngọt ngào, sến súa đến vậy.
Nhưng rồi dần dần, tin nhắn của anh ngày một ít đi.
Có khi buổi tối còn quên cả gọi video cho tôi.
Cứ như thể anh đột nhiên… trở nên rất bận.
Tôi tự nhắc mình: đừng nghĩ nhiều.
Cho đến một ngày, những dòng bình luận lại xuất hiện.
【Tuyệt quá, nam nữ chính cuối cùng cũng gặp lại nhau rồi!】
【Thấy nữ chính khóc, chắc nam chính cũng đau lòng lắm nhỉ.】
【Nam chính còn không từ chối khi nữ chính gắp đồ ăn cho cơ mà, cặp này thật đáng yêu quá trời.】
【Nữ chính bị thương, nam chính vẫn rất lo đấy thôi, đến mức bỏ cả công việc để đưa cô ấy đi bệnh viện.】
【Nam nữ chính chắc sắp thành đôi rồi, dù sao họ mới là cặp đôi định mệnh mà.】
【Không đúng à? Tôi nhớ là nam chính đã cầu hôn nữ phụ rồi mà, sao vẫn có người ship nam nữ chính thế?】
【Nói thật thì nam chính vốn dĩ nên thuộc về nữ chính chứ! Xưa giờ đều như vậy, không có gì sai cả.】
【Phải có người phá vỡ quy tắc chứ, tôi lại thấy nữ phụ cũng rất ổn.】
【Đừng cãi nữa, giờ này nam nữ chính đang ở riêng một phòng đấy, một nam một nữ trong hoàn cảnh này mà không xảy ra gì thì quá khó tin!】
【……】
Tôi siết chặt nắm tay.
Lấy điện thoại ra, theo bản năng định đặt vé máy bay đến Cảng Thành.
Nhưng vào phút cuối, tôi lại bình tĩnh lại.
Tôi đến đó thì có thể thay đổi được gì?
Nếu Hứa Trì thật sự có tâm tư đó,
thì dẫu có tỏ ra dịu dàng với tôi bao nhiêu, sau lưng anh vẫn có thể dây dưa với Lâm Nhiễm Nhiễm.
Còn nếu anh không có ý gì, thì sự nghi ngờ vô căn cứ của tôi chẳng khác nào làm anh tổn thương thêm.
Lần này, hãy chọn tin tưởng anh ấy một lần.