Rồi từ đây, câu chuyện bắt đầu bước vào chuỗi 600 chương xoay quanh chủ đề:
– “Có nên phá thai không?”
– “Cha đứa bé là ai, có chắc là của anh không?”
– “Bệnh của bạch nguyệt quang chỉ có thể cứu bằng máu cuống rốn của đứa bé này.”
– “Cố tổng, xin anh đừng ngược nữa, vợ anh đã bế con bỏ đi rồi.”
Nghĩ thôi cũng thấy đau đầu.
Cố Phương Niên – kẻ gây chuyện chính – vẫn còn đứng trước mặt tôi la lối om sòm:
“Tai nạn xe? Không thể nào! Cái người phụ nữ đó lại đang chơi cái trò ‘muốn bắt phải buông’ thôi! Mẹ, mẹ đừng bị cô ta lừa!”
Khóe miệng tôi co giật, tay khẽ nâng lên, Cố Phương Niên theo phản xạ lập tức né sang một bên.
“Đi không? Cho con ba giây. Ba… hai…”
Còn chưa đếm đến một, cậu ta đã chạy như bị ma đuổi.
Tôi dặn tài xế nhất định phải đưa thằng nhãi đó đến tận phòng bệnh của Tống Noãn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tay xoa trán vẫn còn hơi đau, chậm rãi nằm xuống giường.
Cố Hoài yên lặng nhìn tôi, ánh mắt khó dò:
“…A Vân, sao em biết Tiểu Noãn bị tai nạn xe?”
Tôi bị ngã từ cầu thang xuống, bất tỉnh một lúc.
Mà thời điểm đó lại trùng khớp hoàn hảo với lúc Cố Phương Niên nổi điên trong bệnh viện và Tống Noãn gặp tai nạn. Theo góc nhìn của Cố Hoài, tôi không thể nào vừa tỉnh lại đã biết mọi chuyện xảy ra trong cùng một thời gian như vậy.
Nhưng tôi đâu thể nói là mình biết vì từng đọc truyện đâu, đành phải đánh trống lảng:
“Vợ chồng với nhau thì cũng phải giữ chút bí mật riêng chứ… Làm một người đàn ông biết điều, chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.”
Cố Hoài bật cười, ngoan ngoãn gật đầu, không hỏi thêm nữa.
4
Cố Phương Niên bực bội vò tóc, mở điện thoại ra, quả nhiên thấy mấy cuộc gọi nhỡ từ Tống Noãn.
Ngón tay dừng lại ở nút gọi lại, nhưng mãi vẫn không thể nhấn xuống.
Cuộc gặp đầu tiên giữa cậu ta và Tống Noãn chẳng có gì lãng mạn.
Lúc đó, cậu bị người ta bỏ thuốc trong khách sạn, kết quả là Tống Noãn – một sinh viên làm thêm tại đó – vô tình đi nhầm vào phòng cậu.
Mọi chuyện xảy ra đột ngột, lại bị người ta chụp được ảnh hai người, định mang đi bán kiếm một món hời. May là bị Cố Hoài chặn lại.
Cố Hoài cầm tấm ảnh, giọng nhàn nhạt hỏi cậu định xử lý thế nào.
Cố Phương Niên xưa nay vẫn sợ người cha ít nói này, huống chi lần này rõ ràng là lỗi của mình.
Thế nên cậu cắn răng nói:
“Con sẽ cưới cô ấy.”
Danh phận “Cố phu nhân”, cậu có thể cho Tống Noãn. Nhưng nhiều hơn thì không.
Cậu chưa bao giờ nghĩ Tống Noãn sẽ là mẫu người mình yêu thích.
Cậu thích kiểu như Chu Diên Diên – những đóa hoa được nâng niu trong nhà kính, tỏa sáng rực rỡ, ngạo nghễ đầy sức sống.
Chứ không phải như Tống Noãn, lúc nào cũng cúi đầu, đôi mắt ánh lên nỗi đau u uất, chỉ cần nhìn thôi cũng đã khiến cậu thấy khó chịu. Ngay cả khi thân mật, cậu cũng ép cô phải nhắm mắt lại.
Càng nhận ra Tống Noãn khác Diên Diên bao nhiêu, trong lòng cậu càng dâng lên một cảm giác chối bỏ.
Cuộc hôn nhân này không nên là của mình.
Nhưng… cậu lại không thể ly hôn với Tống Noãn.
…Tại sao cậu lại không thể ly hôn với cô ấy nhỉ?
Hiện tại, người con gái cậu yêu đã trở về bên cạnh, chuyện rắc rối năm xưa cũng dần lắng xuống.
Chỉ cần an bài tốt cho Tống Noãn, chắc ba mẹ cũng không phản đối gì nhiều.
“Ly hôn với Tống Noãn rồi thì mình…”
Cố Phương Niên lẩm bẩm, nhưng lông mày lại nhíu chặt, trong lòng dâng lên một cảm xúc rất lạ.
Một sự khó chịu mơ hồ, không rõ từ đâu mà đến.
“Cố tiên sinh, anh lại đến thăm cô Chu sao? Anh thật sự rất quan tâm đến cô ấy đấy.”
Cố Phương Niên khựng lại một chút:
“…Không. Tống Noãn… cô ấy nằm phòng nào?”
Y tá sững người, vội vàng cầm sổ lật xem.
“Tống Noãn? Là người gặp tai nạn trong vụ va chạm liên hoàn sáng nay à, cô ấy…”
Cố Phương Niên nghe đến đó, tim lập tức thắt lại, bất ngờ túm lấy cổ tay y tá.
“Cô ấy sao rồi?”
“Cô ấy ở đâu? Nói ngay cho tôi biết! Nếu cô ấy có chuyện gì thì cái bệnh viện này—”
Lời đe dọa còn chưa kịp tuôn ra hết, cậu đột nhiên nhớ đến cái bạt tai của mẹ, lập tức ngậm miệng lại.
“Ở… ở phòng 302!”
Cố Phương Niên bước nhanh như chạy, rồi dứt khoát cắm đầu lao đi. Không ngờ phòng bệnh của Tống Noãn lại ở ngay cạnh phòng Chu Diên Diên.
Mà cả ngày hôm nay, cậu chỉ vì Diên Diên mà bận bịu chạy tới chạy lui, lại hoàn toàn không hề biết… chỉ cách một bức tường, vợ mình vừa gặp tai nạn nghiêm trọng!
Sắc mặt Cố Phương Niên càng lúc càng tái nhợt, bàn tay nắm chặt đến mức móng tay gần như đâm sâu vào thịt.
Cảm giác sợ hãi muộn màng dâng lên như thủy triều, cậu thầm cầu nguyện trong lòng:
Tống Noãn, em nhất định đừng có chuyện gì. Chỉ cần em bình an, sau này anh nhất định sẽ đối xử với em thật tốt…
Cửa phòng bệnh bật mở — nhưng cảnh tượng thảm thương cậu tưởng tượng không hề xảy ra.
Tống Noãn đang ngồi thẳng thớm trên giường bệnh, vết thương duy nhất là một vết trầy nhỏ trên trán.
Cố Phương Niên vừa mới thở phào nhẹ nhõm, một cơn giận khác lại trào lên trong lồng ngực.
Vì cậu thấy Tống Noãn đang cười dịu dàng với vị bác sĩ đứng trước mặt.
Cô chưa bao giờ cười với cậu như thế cả.
Ngay cả lúc này, gương mặt còn vừa dịu dàng mỉm cười là vậy, vừa nhìn thấy cậu thì lập tức lạnh xuống.
Cố Phương Niên bật cười khẩy — cậu nhận ra bác sĩ kia. Chính là Trình Diễn, bạn thanh mai trúc mã của Tống Noãn.
Cậu từng điều tra qua, mối quan hệ giữa hai người rất thân thiết.
Cố Phương Niên sải bước tiến tới, chẳng buồn để tâm đến ánh mắt của những người xung quanh, một tay kéo Tống Noãn từ trên giường đứng dậy.
“Tống Noãn, tôi đúng là đã xem nhẹ cô. Diễn cũng hay lắm rồi đấy, diễn luôn đến cả trước mặt mẹ tôi?”
“Mau theo tôi về, giải thích rõ ràng mọi chuyện với mẹ tôi!”
“Á—” Bị kéo dậy đột ngột, Tống Noãn không kìm được bật lên một tiếng đau.
Trình Diễn lập tức giữ tay Cố Phương Niên lại:
“Cậu làm cô ấy đau rồi.”
“Ồ? Thì có liên quan gì đến anh?” Cố Phương Niên lạnh giọng. “Bác sĩ Trình à, đây là chuyện riêng giữa vợ chồng tôi, anh xen vào hơi sâu rồi đấy.”
Trình Diễn cũng bắt đầu nổi nóng:
“Nếu cậu thực sự xem Noãn Noãn là vợ mình, vậy lúc cô ấy gặp tai nạn, cậu nên ở cạnh chăm sóc, chứ không phải vây quanh một người phụ nữ khác!”
Nghe đến đó, tay Tống Noãn khẽ run.
“‘Tống Noãn’ thành ‘Noãn Noãn’ rồi cơ đấy, thân thiết thật đấy.”
Cố Phương Niên không hề nhận ra phản ứng của cô. Trong mắt cậu, Trình Diễn vốn đã chướng mắt, giờ lại có cớ, lập tức túm lấy cổ áo anh ta.
“Tống Noãn là của tôi!”
Hai người khí thế bức người, chỉ chực xông vào đánh nhau — đúng lúc ấy, cửa phòng bệnh rầm một tiếng bị đẩy mạnh.
Một quý phu nhân quý khí rực rỡ, giày cao gót nện từng bước mạnh mẽ, hùng hổ xông vào.
Trước mặt bao người, bà giơ tay lên—bốp bốp! — tặng cho Cố Phương Niên hai cái bạt tai giòn tan.
“Nghiệt chướng! Mẹ gọi mày đến để quan tâm vợ, ai cho mày đến đây tranh giành đàn bà hả!?”
5
Ngay khi cái bạt tai vang dội đó vang lên, âm thanh của hệ thống cũng kịp thời vang lên:
【Tránh được xung đột vô nghĩa, mức độ cẩu huyết hiện tại: 80%】
Nguy thật, suýt thì không kịp—may mà vẫn kịp kéo lại!
Tôi nằm trên giường, cố nhớ lại nội dung trong nguyên tác, càng nghĩ càng cảm thấy bất an.
Tôi nhớ rõ, trong truyện gốc, sau khi Cố Phương Niên biết Tống Noãn mang thai, ban đầu cậu ta còn định sống đàng hoàng với cô ấy.
Nhưng rồi lại bị Chu Diên Diên hãm hại, khiến cậu ta nghi ngờ đứa bé trong bụng Tống Noãn không phải con mình.
Nhưng mà—Diên Diên muốn vu oan thì cũng phải có “đối tượng” để đổ vạ chứ?
Tôi vẫn luôn không nhớ ra nổi cái “cha ruột bị hiểu lầm” ấy là ai, cho đến khi bác sĩ Trương quay lại đo huyết áp cho tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào áo blouse trắng của ông ta, nhìn đến mức người ta đổ mồ hôi hột.
Cố Hoài đứng cạnh khoanh tay, cười khẩy:
“Hừ, bác sĩ Trương, áo của anh trông cũng xịn ghê ha.”
Bác sĩ Trương lau mồ hôi:
“Phu nhân, bà đừng nhìn tôi như thế nữa… Nếu bà thật sự thích, tôi gửi link mua cho cũng được…”
Đúng lúc ấy, như được thần soi sáng, tôi bừng tỉnh.
Đúng rồi! Người bị hiểu lầm có quan hệ với Tống Noãn, không phải ai khác—chính là bác sĩ điều trị chính của cô: Trình Diễn!
Chuyện Tống Noãn mang thai, chính Trình Diễn là người đầu tiên biết đến.
Vì Tống Noãn còn do dự không biết có nên giữ lại đứa bé hay không, nên đã nhờ Trình Diễn giữ bí mật giúp cô. Nào ngờ sau khi mọi chuyện bại lộ, việc che giấu này lại bị quy chụp thành “chuyện khiến cô áy náy với lương tâm”.
Dựa theo dòng thời gian hiện tại, nếu Cố Phương Niên đến tìm Tống Noãn trong phòng bệnh… thì ba người họ rất có khả năng sẽ chạm mặt nhau!
Bác sĩ Trương trông thấy huyết áp của tôi bỗng vọt lên một cách đáng sợ, hoảng hốt nhìn chằm chằm. Tôi lập tức hất chăn bật dậy.
Cố Hoài vội vàng ngăn tôi lại:
“A Vân, cơ thể em còn chưa hồi phục, em định đi đâu?”
Sắc mặt tôi nghiêm túc:
“…Đi thanh trừng gia môn.”
Cố Hoài bảo muốn đi cùng tôi. Tôi gãi đầu — hôm nay anh có gì đó lạ lắm. Nếu là ngày thường thì giờ này anh đã quay về công ty rồi, sao hôm nay lại cứ dính lấy tôi thế này?
“Cố Hoài, em nhớ ra có một việc nữa… cần anh đi làm.” Tôi ghé sát tai anh thì thầm.
Cố Hoài thoáng do dự:
“…Chuyện này… có vẻ không ổn lắm.”
“Em xin anh đấy.”
Từ lúc biết đây chỉ là thế giới trong truyện, tôi đã vứt bỏ hoàn toàn liêm sỉ và gánh nặng đạo đức.
“Em xin anh, xin anh đó Cố Hoài ~~~”
“…Được rồi.” Cố Hoài thở dài, gật đầu chấp thuận.