6

“…Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”

Tống Noãn thoáng luống cuống, vội vàng đứng dậy, cúi đầu, vẻ mặt thấp thỏm đầy bất an.

Dù đã kết hôn với Cố Phương Niên ba năm, nhưng vì không sống cùng nhà nên tôi và cô ấy cũng chẳng thân thiết gì. Mỗi năm có lẽ chỉ gặp nhau vài lần vào dịp lễ tết.

Giờ vừa gặp đã là trong tình huống thế này, sau một vụ tai nạn xe, gương mặt vốn đã trắng bệch của Tống Noãn lại càng thêm tiều tụy đáng thương.

Nhà mẹ đẻ của cô ấy không còn ai thân thích.
Còn ở nhà chồng thì sao? Một ông bố chồng im lặng, một bà mẹ chồng quá mạnh mẽ, thêm một người chồng… đang ngoại tình.

Nghĩ đi nghĩ lại, đúng là cô gái này đáng thương thật.

Tôi kéo cô ấy ngồi xuống, dịu dàng hỏi han:
“Tiểu Noãn, con thấy trong người thế nào rồi?”

“Thằng nhóc chết tiệt kia mặc kệ con, chẳng phải còn có mẹ đây sao? Gặp tai nạn lớn như thế sao không gọi cho mẹ một tiếng?”

Tống Noãn mím môi:
“Mẹ, con không sao thật mà…”

Cố Phương Niên hừ lạnh từ một bên:
“Mẹ thấy chưa, cô ta lại đang cố tình làm ra vẻ đáng thương đấy.”

“Bị thương chút xíu mà cũng làm ầm lên đến bệnh viện, không chừng mượn cớ này để gặp ai đó thì có!”

Tống Noãn không đáp, chỉ lặng lẽ cụp mi mắt. Nhưng tôi ở gần, thấy rõ vai cô ấy đang khẽ run.

“Cậu…!” Trình Diễn mặt sa sầm, tức giận:
“Cậu có biết vụ tai nạn đó nguy hiểm đến mức nào không? Nếu vết thương lệch đi chỉ một chút thôi, cô ấy có thể sẽ liệt suốt đời! Hơn nữa, cô ấy bây giờ còn đang…!”

Cố Phương Niên nghiến răng, mắt đầy lửa giận. Nếu không có tôi ở đây, chắc chắn cậu ta đã xông vào đánh nhau với Trình Diễn rồi.

“Đây là chuyện giữa tôi và cô ấy, liên quan gì đến anh!”

Cố Phương Niên gầm lên, nhưng tôi còn hét lớn hơn:

“Cố Phương Niên! Mày điên rồi à?!”

Nếu không vì sợ dọa Tống Noãn, tôi đã vung tay thêm vài phát nữa.

Tôi trừng mắt nhìn cậu ta:
“Vậy mày muốn cái gì? Muốn nghe câu trả lời nào từ con bé?”

“Phải chăng chỉ khi Tiểu Noãn thực sự bị thương nặng trong tai nạn, thậm chí là mất mạng, mà mày còn đang mải lo cho mối tình cũ, quên mất cô ấy… chỉ đến lúc đó mày mới giả bộ hối hận, mới thấy tội lỗi, mới nhớ ra cần phải đối xử tốt với vợ mình?”

Đồng tử của Cố Phương Niên co rút lại, môi hơi run, ánh mắt bất giác nhìn sang Tống Noãn, trong đáy mắt thoáng qua một tia sợ hãi.

“Nhưng… chẳng phải bây giờ cô ấy không sao sao?”

Tôi cười lạnh:
“Có chuyện thì không được, không có chuyện cũng không được. Thiếu gia Cố, cậu đúng là khó chiều thật đấy.”

“…Con không mong cô ấy gặp chuyện.”

Tôi liếc xéo cậu ta:
“Câu đó không nên nói với mẹ.”

Cố Phương Niên im lặng một lúc, vai cũng dần rũ xuống. Cậu chậm rãi bước đến trước mặt Tống Noãn, cẩn thận ngồi xổm xuống, ánh mắt dè dặt:

“Tống Noãn… Em còn thấy khó chịu chỗ nào không? Chỉ có vết thương trên trán thôi à? Đã kiểm tra kỹ chưa? Bác sĩ nói gì?”

“Đinh.”
Trong đầu tôi vang lên tiếng thông báo của hệ thống:
【Mức độ hiểu lầm giảm xuống, độ cẩu huyết hiện tại: 60%】

Tống Noãn hơi sững người, rồi nhẹ giọng trả lời từng câu hỏi của Cố Phương Niên. Trình Diễn đứng một bên lặng lẽ nhìn, rồi thở dài, rút lui khỏi phòng.

Bình thường thì lúc này nên là khoảng thời gian riêng của hai vợ chồng họ, tôi cũng nên thức thời mà rút lui… nhưng tôi biết rất rõ: tiếp theo sẽ có biến!

Vậy nên tôi chỉ khẽ dịch sang, nhường chỗ cho Tống Noãn, còn mình thì bắt chéo chân, thoải mái ngồi phịch xuống sofa, bày ra dáng vẻ hóng chuyện.

Cố Phương Niên đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng ưu điểm lớn nhất của cậu ta lại là đôi mắt.

Chẳng cần nói nhiều, chỉ cần nhìn một người bằng ánh mắt ấy thôi, cũng khiến người ta tưởng như cậu ta yêu sâu sắc đến tận xương tủy.

Sau khi nghe Tống Noãn nói xong, cậu ta vẫn chưa yên tâm, tiếp tục hỏi xin xem bản báo cáo kiểm tra.

Tống Noãn cụp mắt, khẽ xoay xoay ngón tay, như thể cuối cùng đã hạ quyết tâm về điều gì đó.

“Mẹ, Phương Niên… con có chuyện muốn nói với hai người.”

Lông mày Cố Phương Niên lập tức nhíu lại:
“Kết quả kiểm tra có vấn đề gì sao?”

“Không phải.” Tống Noãn lắc đầu, khóe môi khẽ nhếch lên một đường cong mờ nhạt.
“Phương Niên, thật ra em…”

“Tôi không chuyển viện! Dựa vào cái gì mà bắt tôi chuyển viện?!”

Tiếng ồn ào từ bên ngoài phòng bệnh đột nhiên vang lên, kèm theo nhiều lời can ngăn, trong đó nổi bật nhất là giọng nữ the thé, đanh gọn.

“Các người biết tôi và Cố Phương Niên có quan hệ gì không? Ai cho các người cái gan này chứ?!”

Là giọng của Chu Diên Diên.

7

Cố Phương Niên lập tức đứng bật dậy, toan bước ra ngoài, nhưng Tống Noãn vội nắm chặt tay anh, ánh mắt tha thiết, siết lấy không buông.

“…Phương Niên! Chuyện em sắp nói rất quan trọng.”

Tôi chống cằm, cùng Tống Noãn chờ đợi câu trả lời của cậu ta.

Nhưng chỉ thấy Cố Phương Niên rút tay ra khỏi tay Tống Noãn:
“…Đợi một lát đi, Tống Noãn, anh sẽ quay lại với em sau.”

Tôi khoanh tay đứng dậy, ánh mắt cảnh giác của Cố Phương Niên lập tức nhìn về phía tôi, tay che má theo phản xạ.

Tôi giơ tay ra, vẻ mặt bình tĩnh:
“Muốn đi thì đi, lần này mẹ không ngăn đâu.”

“Hy vọng sau này con sẽ không hối hận.”

Tôi không biết liệu Cố Phương Niên có nhận ra không—rằng đây là cơ hội cuối cùng mà Tống Noãn còn có thể cho cậu ta.

Chỉ tiếc là…
Duy nhất một cơ hội, cậu ta cũng bỏ lỡ rồi.

Chu Diên Diên chẳng phải đang bệnh đến mức sống dở chết dở đấy sao?

Tôi lập tức nhờ Cố Hoài sắp xếp, đưa cô ta chuyển đến bệnh viện hàng đầu ở nước ngoài để điều trị. Dù thật hay giả, có bệnh thì vẫn phải chữa cho rõ ràng mới biết được.

Chu Diên Diên không muốn đi, Cố Phương Niên cũng không muốn để cô ta đi.

Nhưng cuối cùng, Chu Diên Diên vẫn bị đưa ra nước ngoài, Cố Phương Niên cũng vội vàng đuổi theo.

Bỏ lại phía sau là người vợ còn chưa hồi phục hẳn sau tai nạn, và một bà mẹ đang chuẩn bị vác chổi đuổi đánh mình.

Tôi dĩ nhiên biết rõ điều mà Tống Noãn định nói trong bệnh viện hôm đó—là chuyện cô ấy mang thai.

Tôi đã đưa cho Tống Noãn hai lựa chọn:

“Tiểu Noãn, con có thể sinh đứa bé này. Nếu con cần, mẹ sẽ cùng con nuôi dưỡng nó. Nhưng nếu con không muốn có bất kỳ liên quan nào đến Cố Phương Niên nữa, mẹ cũng hứa sẽ không làm phiền con, và mẹ sẽ chuẩn bị đầy đủ tài chính để hai mẹ con sống không thiếu thứ gì.”

“Tất nhiên, nếu con không muốn sinh đứa trẻ này, mẹ có thể giúp con liên hệ bệnh viện tốt nhất để làm thủ thuật. Thực ra mẹ nghiêng về phương án này hơn — con còn trẻ, nếu sinh con, rất nhiều cơ hội sau này sẽ bị hạn chế.”

“Bất kể con muốn gì, mẹ đều sẽ giúp con sắp xếp thỏa đáng. Con là người thông minh, giỏi giang, mẹ tin chắc con sẽ có chỗ đứng của riêng mình trong xã hội.”

Từ sau khi thân thiết hơn với tôi, Tống Noãn cũng không còn quá dè dặt. Nhưng lần này, cô ấy không trả lời ngay câu hỏi của tôi, chỉ lặng lẽ siết chặt tập đơn ly hôn mà tòa vừa trả lại…

8

Cuối cùng, Tống Noãn vẫn lựa chọn giữ lại đứa bé.

Tôi không quá ngạc nhiên về quyết định này. Dù sao đi nữa, tôi tôn trọng mọi sự lựa chọn của cô ấy. Tôi mua một căn nhà mới ngay trung tâm thành phố, đứng tên cô, để cô có thể an tâm dưỡng thai.

Cố Hoài không hiểu tại sao tôi lại phải làm đến mức ấy.

Tôi quay lưng lại với anh, nằm trên giường ngáp một cái:
“Anh có ý kiến à?”

Cố Hoài lắc đầu:
“Nếu em thấy vui thì thôi, nhưng A Vân…”

Anh còn muốn nói gì đó, nhưng tôi khoát tay, không muốn nghe thêm nữa.

Cố Hoài tra được rằng Cố Phương Niên đã đặt vé máy bay về nước vào ngày mai. Giờ bụng Tống Noãn cũng đã lộ rõ, tôi còn phải dậy sớm ra sân bay chặn thằng con bất hiếu đó, kẻo lại làm ra chuyện gì tày trời.

Cố Hoài ngậm miệng lại. Vốn dĩ anh là người ít nói, không hiểu sao dạo gần đây lại hay lải nhải nhiều đến thế.

Anh nằm xuống sau lưng tôi, giọng hơi lạ lẫm, mang theo chút bối rối:
“A Vân, hình như đã lâu rồi… em không còn hôn anh nữa?”

Tôi nhắm mắt lại, nhưng chưa ngủ. Dù nghe thấy lời anh nói, tôi vẫn chẳng có phản ứng gì.

“…Thôi vậy.” Cố Hoài khẽ thở ra, “Chúc em ngủ ngon, A Vân.”

Ngủ thì phải nói chúc ngủ ngon, sáng dậy phải có nụ hôn chào buổi sáng.
Đó là quy tắc tôi từng ép Cố Hoài phải đồng ý khi mới cưới nhau.

Bởi vì tôi biết, người anh yêu… không phải là tôi.
Nên tôi mới nghĩ, nếu biến tình yêu thành thói quen cụ thể, qua năm tháng, dù ban đầu không yêu, biết đâu sau này anh cũng sẽ yêu tôi thêm một chút.

Tôi rúc mình vào chăn, nửa tỉnh nửa mơ, trong đầu nghĩ ngợi đủ điều — từ những rối ren giữa Cố Phương Niên và Tống Noãn trong nguyên tác, đến cả quá khứ giữa tôi và Cố Hoài.

Chuyện của tôi và Cố Hoài… thật ra cũng giống chuyện của Tống Noãn và Cố Phương Niên  cùng một bản nhạc, chỉ khác lời ca.

Cố Hoài… cũng từng có Bạch nguyệt quang của riêng mình.

So với tôi, người anh ấy thích hơn — là chị gái tôi.

Tiếc thay, ngay trước đám cưới, chị tôi lại bỏ trốn theo một họa sĩ lang thang, để lại Cố Hoài lặng lẽ đứng trước hôn lễ dang dở.
Cuối cùng, anh ấy lui bước chọn tôi thay thế.

Còn tôi thì… lại thật lòng yêu Cố Hoài.
Từ nhỏ đã thích anh ấy rồi.

Ban đầu, Cố Hoài rất lạnh nhạt với tôi.
Anh thường xuyên vắng nhà, thậm chí cả khi tôi sinh con, anh cũng không có mặt bên cạnh.

Nhưng tôi đều cắn răng chịu đựng hết.

Tôi thu lại tính cách sôi nổi của mình, trở nên dịu dàng, hiền thục.
Tôi bắt đầu học cách bắt chước chị gái, chỉ để xem nếu tôi giống chị hơn một chút, liệu Cố Hoài có thể yêu tôi nhiều hơn một chút không?