Tôi và Thái tử gia trong giới giải trí đã hoán đổi thân xác.

Trên chương trình tạp kỹ, anh ta nhìn chằm chằm vào mặt tôi như phát điên, mắng là “trà xanh”, xé toạc “bạch liên hoa”.

Tôi thậm chí đã nghĩ xong nên chuẩn bị hậu sự thế nào rồi.

Giữa ánh mắt của bao người, anh ta bỗng nhiên quay đầu lại, nói với tôi:
“Chồng à, anh nói gì đi chứ!”

Tôi: “?”

1
Tôi là chim hoàng yến của Thái tử gia giới giải trí.
Trong giới có mười ba vị Thái tử, ai cũng không phục ai.
Anh ta có mười hai đối thủ cạnh tranh, áp lực công việc rất lớn, cần một người có thể bị mắng bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.
Tôi chính là con chim hoàng yến được thuê với giá một triệu tệ mỗi tháng.
Vì tôi là một nữ minh tinh “hắc hồng”, sức chịu đựng áp lực mạnh.
Tôi cảm thấy mình là thùng rác cảm xúc.
Nhưng trong giới, người ta gọi đó là “chim hoàng yến”.
Người môi giới bảo tôi, không được gọi anh ấy là Thái tử gia giới giải trí, mà phải gọi là Thái tử gia khu Tần Hoài.
Không cần chính xác đến tên phố vì anh ta cần giữ quyền riêng tư.

2
Thái tử gia khu Tần Hoài rất bận.
Lần đầu tôi gặp anh ấy là vào lúc nửa đêm.
Anh ấy họp trực tuyến trước cửa sổ sát đất, mặc một bộ vest được cắt may chỉnh chu, phong thái kiêu sa đến cực độ.
Anh ấy mím môi, miệng toàn “shit”, “fuck”:
“Thịt bán không hết trong ba ngày hè – đồ ôi thiu.”
“Rút nút ra còn không chảy nước – đồ đầu đất.”
Cứ như đang tổ chức một buổi rap online, ngay cả muỗi bay ngang cũng bị chửi vài câu.
Tôi bước chân trái vào cửa.
Anh ấy hơi nhướng mắt lên:
“Chân trái là lệch lạc, cô đang nói hành vi tôi không đúng?”
Tôi vội rút lại chân trái, bước chân phải vào.
Anh lại liếc lạnh một cái:
“Không ai hơn phải – cô định cưỡi lên đầu tôi à?”
Tôi: “…”
Oán khí của anh ấy còn nặng hơn cả lệ quỷ.
Hôm đó tôi nhảy chân sáo vào, vì anh vẫn chưa nghĩ ra nên mắng người nhảy vào như thế nào.

3
Tôi vào giới giải trí là để trả nợ.
Nhà máy da nhà tôi phá sản, ba tôi dắt dì nhỏ ôm tiền bỏ trốn, để lại khoản nợ ba trăm năm mươi triệu tệ.
Tôi livestream bán ví da, nước mắt ròng ròng:
“Đồ khốn Lê Hạc, Lê Hạc đồ khốn, nợ ba trăm năm mươi triệu, dắt dì nhỏ bỏ trốn rồi. Chúng tôi không còn cách nào, đành lấy ví da để trả lương…”
Không ngờ ví chưa bán được, tôi lại leo lên hot search.
#Tây Thi nhà máy da#
Đạo diễn nhìn trúng tôi từ đó.
Ông nói tôi có một loại khí chất tan vỡ, cả gương mặt như đang viết “Ôm tôi đi, tôi sắp gãy rồi”.
Vớ vẩn.
Ai mà không gãy khi nợ ba trăm năm mươi triệu?
Nhờ khí chất “tan vỡ” độc nhất, tôi nhận ngay vai nữ phụ bạch nguyệt quang khi mới vào nghề.
Sau khi nổi tiếng, thân phận tôi cũng bị lộ.
Tôi bị cư dân mạng tấn công dữ dội, họ thay công nhân nhà tôi chỉ trích tôi, bắt tôi trả nợ.
Tôi mất ngủ triền miên, khóc suốt đêm, chỉ mong mau kiếm đủ tiền trả nợ rồi rút khỏi giới.
Quản lý đưa phim rác, tôi nhận.
Thái tử gia mắng chửi, tôi chịu.
Cho đến khi công ty vì muốn tạo nhiệt độ, bắt tôi tham gia show hẹn hò cùng kẻ đối đầu.

4
Tôi đã lường trước một đợt bạo mạng nữa.
Cả ngày sống như xác chết biết bò trong bóng tối.
Phỏng vấn, tôi chỉ “ừm ừm”.
Thái tử gia chửi, tôi đáp: “À, đúng đúng đúng.”
Ba lần khẳng định = một lần phủ định, tôi đã thành công thu hút sự chú ý của anh ấy.
Ngón tay anh gõ gõ lên bàn, như tiếng chuông đưa tang vang trong tai tôi.
Anh nói:
– “Lê Thính, tôi là ông chủ của cô, cô đúng là cầm đèn lồng vào nhà xí – tìm cái chết.”
Tôi vẫn cần công việc ăn chửi này.
Tôi òa khóc, xin lỗi anh.
Anh cau mày:
– “Cô sao vậy?”
Tôi mượn đà xúc động, kể hết khổ sở.
Anh nói tôi có là gì đâu, anh từng suýt vào tù làm “Thái tử gia nhà giam”.
Tôi nói anh đứng nói chuyện nên không đau lưng, công ty anh mỗi ngày lời bằng tôi làm cả năm.
Hai đứa thi kể khổ, giữa chừng còn khui mấy chai rượu.
Say đến mụ mị, anh cười tà:
– “Bớt nói đi, cô giỏi thì làm đi.”
Tôi cười lạnh, không chịu thua:
– “Anh tưởng tôi dễ bắt nạt à? Anh giỏi thì làm đi.”
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi phát hiện mình đã trở thành… anh ta.

5
Sáng sớm, tôi đứng trước cửa sổ sát đất, hít thở không khí ở độ cao 1m88, cố gắng bình tĩnh.
Không thể bình tĩnh được.
Tôi sắp sụp đổ rồi.
Hôm nay tôi còn phải ghi hình show hẹn hò nữa chứ.
Thái tử gia sao có thể hạ mình nhẫn nhịn đi quay cái show đó được?
Tiền bồi thường hợp đồng đủ để tôi đóng mười bộ phim rác.
Tôi càng nghĩ càng tiêu cực, suýt muốn nhảy lầu.
Gió ở tầng cao thổi vù vù.
Cuộc đời tôi khổ quá.
Tôi buồn thương cho số kiếp, lặng lẽ rơi lệ.
Thái tử gia ôm eo tôi lại, giữ tôi:
– “Bình tĩnh nào, có gì thì nói chuyện, được không?”
Tôi nức nở:
– “Tôi sắp phải quay show hẹn hò rồi…”
Anh nghiến răng:
– “Tôi đi.”
Tôi khóc:
– “Tôi còn có phim phải quay…”
Anh nghiến tiếp:
– “Tôi quay.”
Tôi cúi đầu gãi tay:
– “Vậy tôi làm gì bây giờ?”
Anh nghiến nát răng sau:
– “Cô nghỉ phép năm.”
Tôi lập tức trở nên tươi sáng rạng rỡ.

6
Thái tử gia thay tôi chạy lịch trình ngày đêm không phân biệt.
Còn tôi mỗi ngày đều tỉnh dậy trên chiếc giường rộng tám trăm mét vuông, gọi video cho anh ấy.
Mỗi lần gọi, anh ấy đều bày ra một gương mặt lạnh tanh, toát lên vẻ “tan vỡ”.
Loại tan vỡ kiểu chỉ cần một cú đấm là khiến người ta nát vụn.

– “Giờ tôi đang hóa trang ở hậu trường, tay nghề của chuyên viên giống như đang sơn tường. Fuck, không hiểu sao cô ta lại được tuyển.”
Kem nền lệch tông vàng lại còn bị mốc.
Anh mở to mắt nhìn chuyên viên thể hiện kỹ thuật tàng hình vẻ đẹp, lông mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết ruồi.

Anh đập bàn đứng dậy, bắt đầu bắn “fuck”, “shit”:
– “Hay cô đi trộn xi măng ở công trình cho rồi.”

Tôi giật mình, vội vàng hét lên trong video:
– “Đừng giận! Đây cũng là một phần của show mà!”

Anh hít sâu, đang định bình tĩnh lại thì…
Đối thủ của tôi, Giang Minh xuất hiện.
Cô ta trang điểm kiểu “mặt mộc hoàn hảo”, đôi mắt nai long lanh nhìn anh:
– “Chị Lê, sao lại hung dữ với chuyên viên thế? Cô ấy cũng đâu dễ dàng gì.”

Tôi giật mí mắt, định khuyên can.
Anh đoán trước được phản ứng của tôi, liền tắt luôn video.

Chiều hôm đó, tôi thấy tên mình trên hot search:
#Lê Thính trà xanh chính hiệu#

Video cắt đến đoạn Thái tử gia cười khẩy:
– “Đông không sáng thì Tây sáng, trà xanh là cô.”
– “Em gái má hồng chưa đủ, chị cho thêm cái tát nhé.”

Tôi dở khóc dở cười, mồ hôi lạnh đầm đìa.

7
Thật bất ngờ, phần bình luận bên dưới không toàn là chửi rủa.
Top bình luận:

  • 【Chửi hay quá, tân binh giới rapper.】
  • 【Sớm đã thấy cô ta nói chuyện rất “trà”, cuối cùng cũng có người dám nói.】
  • 【Mạng Internet không có trí nhớ à? Nhà cô ta nợ bao nhiêu tiền? Vẫn có người bênh nữa hả?】
  • 【Cô ấy đang trả mà! Ba cô ta nợ, đâu phải lỗi của cô ấy?】

Tôi cảm động đến rưng rưng.
Trên đời vẫn còn người có tình người.
Không ngờ có nhiều người chịu nói giúp tôi như vậy.

Cho đến khi Thái tử gia cho tôi xem hóa đơn.
Bộ phận PR công ty anh ấy đã nhúng tay vào, thuê thủy quân, chi tiền cho các blogger dẫn dắt dư luận — tốn cả triệu tệ.

Tôi hiểu rồi.
Đây là sức mạnh của… tiền.

Anh ấy hoàn toàn bung xõa.
Quản lý chê anh không biết điều, anh đảo mắt:
– “Thôi ngay cái giọng đó đi, năng lực yếu thì kiếm việc khác mà làm.”

Công ty cảnh cáo anh về tiền vi phạm hợp đồng, anh đút tay vào túi, chẳng rõ đang thách thức ai:
– “Trước khi luật sư của tôi đến, tôi sẽ không nói một lời.”

Anh nói chuyện điện thoại cực kỳ sướng miệng.
Còn tôi, nhận tin nhắn mắng mỏ từ công ty:

【Cánh cứng rồi hả? Trả hết nợ rồi? Cho cô nửa ngày suy nghĩ lại.】

Tôi dở khóc dở cười, nhắn tin cho anh:
【Làm ơn kiềm chế chút được không, anh ơi?】

Anh trả lời:
【Ở giới giải trí vui thật đấy, nhiều người muốn bị chửi thế này, tôi ổn lắm, khỏi lo.】

Tôi: 【……】
Tôi thì không ổn lắm đâu.
Dù gì… cũng là thân thể của tôi.