Bạn thân của tôi đi nước ngoài về, mang về rất nhiều hạt cà phê nhập khẩu, gọi điện dạy tôi cách xay cà phê.
Đúng lúc chồng tôi về nhà sớm, bắt gặp cảnh đó. Tôi bảo xay hạt cà phê rất khó, nhưng anh ấy lại nghe nhầm thành “nam mẫu” (người mẫu nam).
Tôi nói trong điện thoại:
“Cái loại lần này khó xay quá, màu lại đậm, chất lượng không tốt lắm.”
“Lần sau tìm loại màu nhạt hơn đi, hương vị cũng không đậm đến thế.”
Sắc mặt Cố Tầm bỗng trầm xuống, quà anh mang về cũng rơi hết xuống đất.
“Diệp Tiểu Ninh, em chán nhanh thế à? Không phải trước kia em bảo thích màu đậm à?”
Tôi cứ tưởng anh cũng đang nói về cà phê, bèn thoải mái trả lời:
“Con người ai chẳng thay đổi, giờ em thích màu nhạt hơn, hương vị tươi mát hơn, cũng không sánh đặc như trước.”
Không ngờ nghe xong, Cố Tầm suýt nữa đứng không vững.
Anh ấy mặt mày tái mét, môi khẽ run:
“Tiểu Ninh, em… em đã thử hết cả rồi sao?”
1
“Đương nhiên là thử hết rồi, không thử làm sao có nhận xét được?”
Nói xong, tôi thấy sắc mặt Cố Tầm càng thêm tái nhợt.
Thấy anh không ổn, tôi vội hỏi:
“Anh làm sao thế? Sao mặt mũi trông tệ vậy?”
Không ngờ tôi vừa chạm vào tay anh, anh đã gạt mạnh tôi ra.
Nắm chặt tay, hít sâu một hơi để môi không còn run rẩy, anh mở miệng:
“Diệp Tiểu Ninh, giờ em không thèm giấu anh nữa à?”
Uống cà phê thôi mà, có gì phải giấu đâu?
Tôi đáp thẳng:
“Có gì mà phải giấu?”
Anh nhắm mắt lại, khẽ nói:
“Chuyện này, em đã giấu anh bao lâu rồi?”
Tôi là fan cà phê lâu năm, từ hồi đại học đã uống rồi.
Nhưng tôi chưa từng giấu anh chuyện đó mà.
Chắc anh chỉ muốn biết tôi uống từ bao giờ thôi.
Tôi ngoan ngoãn trả lời:
“Chắc… cũng mấy năm rồi.”
Vậy mà Cố Tầm nghe xong suýt đứng không nổi.
“Mấy năm rồi? Nhưng chúng ta mới cưới có ba năm thôi mà.”
Chỉ là uống cà phê thôi, tôi chẳng hiểu sao hôm nay anh cứ hỏi mãi không dứt.
Nhưng tôi vẫn kiên nhẫn giải thích:
“Thì có sao đâu? Chuyện bình thường thôi mà.”
Chợt nhớ ra hẹn bạn thân Xuyên Xuyên đi tập yoga hôm nay.
Xem đồng hồ, không đi ngay thì muộn mất.
Nhưng thấy Cố Tầm có vẻ không ổn, làm vợ cũng nên quan tâm một chút, tôi hỏi:
“Anh à, anh bị bệnh à?”
Mặt anh đầy nhẫn nhịn, như đang cố kiềm chế điều gì đó.
Cuối cùng, anh chỉ lắc đầu, không nói gì.
Thấy anh không muốn nói, tôi cũng không ép.
“Nếu anh không sao thì em qua chỗ Xuyên Xuyên đây.”
Không ngờ vừa nghe thế, Cố Tầm lại luống cuống, đồng tử co rút.
“Em qua làm gì? Qua làm cái chuyện mà em vừa nói với cô ta đấy à?”
2
Tôi nghĩ một hồi, hóa ra anh ấy đang nói chuyện lúc nãy về cà phê.
Sau khi tập gym xong làm một ly Americano đá là chuyện quá đỗi bình thường mà.
Sao anh ấy lại phản ứng dữ vậy?
Không hiểu nổi, tôi chỉ đành gật đầu:
“Chắc là sẽ uống, lát nữa tôi với Xuyên Xuyên mỗi người gọi một ly.”
Không ngờ tôi vừa dứt lời, cơ thể vốn đã như sắp gục xuống của Cố Tầm liền mềm nhũn hẳn, ngồi bệt xuống ghế sofa.
Khi ngẩng đầu lên, trong mắt Cố Tầm đầy vẻ tủi thân, nhìn còn có chút đáng thương:
“Tiểu Ninh, đừng đi có được không? Em sắp bị con bạn Xuyên Xuyên làm hư rồi.”
“Làm hư á?”
Tôi ngớ người.
Chẳng phải chỉ đi tập yoga thôi sao, sao lại thành bị làm hư rồi?
3
Tôi và Cố Tầm quen nhau qua mai mối. Nghe nói anh ấy vì “bạch nguyệt quang” (người trong lòng) đi du học nên chán nản, tùy tiện tìm người kết hôn.
Vì sính lễ lên đến 880 nghìn tệ nên chúng tôi quen chưa lâu đã cưới.
Sau khi cưới, Cố Tầm vẫn giữ mình rất chừng mực, ngoài hai lần “nộp thuế” cố định mỗi tháng thì chưa từng vượt quá giới hạn với tôi.
Tuy năng lực anh ấy hơi kém, cũng chẳng yêu tôi, nhưng thẻ của anh để tôi tiêu xài thoải mái, đi công tác cũng mua quà về cho tôi.
Không có được tình yêu của anh ấy thì có tiền của anh ấy cũng được mà.
Thế nên tôi vẫn kiên trì không ly hôn.
Chỉ là bây giờ anh ấy không những quản sở thích của tôi, mà còn muốn quản luôn chuyện tôi kết bạn.
Tôi và Xuyên Xuyên từ nhỏ đã thân như hình với bóng, bảo tôi không chơi với cô ấy, sao có thể được?
Tôi hơi bực bội, liền lạnh mặt nói với Cố Tầm:
“Không được. Xuyên Xuyên là bạn thân nhất của em, không thể vì một câu nói của anh mà không gặp cô ấy.”
Mặt Cố Tầm lại tái thêm một chút.
Anh ấy bị tụt đường huyết, tôi cũng không chắc có phải anh đang khó chịu không.
Tôi lấy điện thoại gọi cho bác sĩ gia đình, kể triệu chứng của Cố Tầm, nhờ bác sĩ qua nhà xem thử.
Gọi xong, tôi tượng trưng hôn nhẹ lên má Cố Tầm:
“Em đã gọi bác sĩ đến khám cho anh rồi. Xuyên Xuyên đang đợi em, em ra ngoài trước nhé.”
Nói xong, tôi cầm túi tập gym rồi ra khỏi nhà.
4
Mãi đến gần cuối buổi học yoga mà tâm trạng tôi vẫn u uất không vui.
Xuyên Xuyên ghé lại gần hỏi:
“Tiểu Ninh, hôm nay sao cậu cứ thất thần thế?”
Tôi mở điện thoại ra xem, Cố Tầm chẳng nhắn cho tôi lấy một tin.
Trong lòng có chút hối hận vì lúc nãy đi vội quá, nhỡ đâu tháng sau anh ấy trừ tiền tiêu vặt của tôi thì sao?
Thế là tôi liền than thở với Xuyên Xuyên:
“Hôm nay Cố Tầm về nhà thấy kỳ lạ lắm, giờ còn muốn quản chuyện bạn bè với sở thích của mình nữa.”
Xuyên Xuyên tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi:
“Cái gì? Cậu dính vào sở thích xấu gì à?”
“Tớ có sở thích xấu gì chứ? Cậu còn không biết tớ à? Cố Tầm còn không cho tớ chơi với cậu nữa, nói là cậu làm hư tớ, anh ấy đúng là càng ngày càng quản chặt.”
“Làm hư?”
Xuyên Xuyên ngơ ngác.
“Chúng mình bình thường chỉ đi tập gym, uống cà phê thôi mà, mình làm hư cậu chỗ nào chứ?”
“Đó, nên mình nghi anh ấy đang cố tình gây chuyện.”
Xuyên Xuyên yêu đương dày dạn kinh nghiệm, nghĩ ngợi một hồi rồi nghiêm túc nói với tôi:
“Chuyện bất thường thì ắt có điều lạ, Cố Tầm bỗng dưng kiếm chuyện với cậu như vậy, có phải muốn ly hôn với cậu không?”
Xuyên Xuyên nhìn tôi, như muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn lên tiếng:
“Mình nghe cháu trai của Cố Tầm nói, cô bạch nguyệt quang đang du học của anh ấy hình như sắp về nước rồi, cậu phải cẩn thận đấy.”
“Cháu trai của Cố Tầm? Là cậu nhóc đẹp trai lần trước tụi mình gặp ở phòng gym à?”
“Ừ đó, mình kết bạn WeChat với cậu ta rồi, không ngờ nói chuyện cũng vui phết.”
Nói xong, Xuyên Xuyên còn e thẹn cười khúc khích.
Còn tôi thì đang bực bội lướt điện thoại, chợt thấy Cố Tầm đăng một dòng trạng thái lên vòng bạn bè.
【Trong mối quan hệ này, chỉ có mình tôi là bị mắc kẹt.】
Tôi vội vã chạm chạm khuỷu tay Xuyên Xuyên:
“Xuyên Xuyên, mau xem cái status này của Cố Tầm là có ý gì?”
Xuyên Xuyên cầm điện thoại của tôi, nhìn chằm chằm dòng trạng thái đó suốt 20 phút, cuối cùng mới đưa ra kết luận:
“Tiểu Ninh, chắc là cãi nhau với bạch nguyệt quang rồi. Dù sao anh ta đã kết hôn với cậu rồi, làm gì còn mấy vấn đề kiểu này. Nhưng nhìn status có vẻ khá đau lòng, chắc tình hình với bạch nguyệt quang cũng không suôn sẻ lắm đâu.”
Nói rồi cô ấy vỗ vai tôi:
“Tiểu Ninh, theo mình thấy thì cậu vẫn còn cơ hội đấy.”
Hai đứa tôi học xong lớp yoga, nóng bức không chịu nổi.
Xuyên Xuyên nháy mắt thần bí:
“Chúng ta đến chỗ cũ làm một ly chứ?”
“Chỗ cũ” là quán cà phê mà tôi và Xuyên Xuyên thích nhất. Cà phê ở đó thơm nức, sau mỗi buổi tập gym hai đứa tôi đều đến làm một ly Americano đá, vừa giúp tăng trao đổi chất vừa bù nước sau khi vận động.
5
Uống xong cà phê rồi mà tôi vẫn còn buồn bực vì chuyện hôm nay.
Tôi và Cố Tầm đã kết hôn ba năm, nói là không có chút tình cảm nào thì cũng không đúng.
Hơn nữa, nếu thật sự ly hôn, sau này ai cho tôi quẹt thẻ vô tư như thế nữa chứ!
Trong lòng thấy khó chịu, mãi đến khi về đến nhà mà mặt tôi vẫn nặng như đeo đá.
Nhưng không ngờ Cố Tầm cũng lạnh mặt, thấy tôi về còn chẳng thèm liếc tôi lấy một cái.
Hoàn toàn không còn dáng vẻ bình thản thường ngày nữa — xem ra chỉ có bạch nguyệt quang mới có thể khiến cảm xúc của anh ấy dao động như vậy.
Đúng lúc đến giờ cơm tối, tôi không muốn để không khí quá căng thẳng.
Liền gắp món anh ấy thích ăn, thử dò ý để xoa dịu bầu không khí:
“Chồng à, hôm nay bác sĩ gia đình tới khám cho anh thế nào rồi?”
Không nói thì thôi, vừa mở miệng, sắc mặt Cố Tầm lại càng lạnh hơn vài phần, ngay cả giọng nói cũng lạnh như băng tháng Mười Hai.
Anh hừ lạnh một tiếng:
“Diệp Tiểu Ninh, hôm nay em với Xuyên Xuyên lại gọi nữa à?”
Tôi không hiểu sao hôm nay Cố Tầm lại cứ bám lấy chuyện tôi gọi cà phê mà hỏi mãi.
Trước đây anh ấy chưa từng hỏi xem mỗi ngày tôi làm gì.
Tôi trả lời thật lòng:
“Tất nhiên là có gọi rồi! Tập thể dục xong uống một ly, sảng khoái biết bao!”
Nhưng vẻ mặt Cố Tầm thì như sắp nứt toác ra vậy.
“Diệp Tiểu Ninh, đồ ở nhà không đủ cho em sao? Em nhất định phải đi gọi đồ bên ngoài à?”
Tôi nghĩ tới túi cà phê hạt mà Xuyên Xuyên đem cho, rang già quá, đắng chát không chịu nổi.
“Đồ nhà rang già quá, cà phê ở tiệm ngon hơn nhiều. Hơn nữa vừa tập thể dục xong thì phải bù chứ.”
Vừa nói xong, Cố Tầm đang gắp thức ăn bỗng cứng đờ cả người.
Anh nặng nề đặt đôi đũa xuống bàn:
“Diệp Tiểu Ninh, em coi anh là đồ trang trí chắc? Em ra ngoài để ‘bù’ à? Vậy anh là cái gì?”