Anh ấy có vẻ thật sự rất tức giận, bàn tay đặt lên bàn còn hơi run run.

Tôi chỉ ra ngoài uống cà phê thôi, liên quan gì đến việc anh ấy có phải đồ trang trí không?
Chẳng phải vô cớ kiếm chuyện sao?

Tôi vừa định hỏi cho rõ ràng rốt cuộc anh có ý gì, nhưng anh không để tôi mở miệng.

“Diệp Tiểu Ninh, em không ghê tởm thì anh còn thấy ghê đấy! Em mà còn thế này nữa thì chúng ta ly hôn đi!”

Nói những lời đó mà còn làm ra vẻ đau khổ lắm.
Làm tôi sững cả người.

Tôi đâu có chọc giận anh ấy đâu mà?
Chẳng lẽ là do bạch nguyệt quang chọc giận anh?
Không đúng, lúc nãy Cố Vũ Chi còn nói bạch nguyệt quang của anh ấy sắp về nước.
Chắc chắn anh làm ầm lên thế này là muốn ly hôn để dọn đường cho bạch nguyệt quang rồi.

Đúng là đàn ông khi muốn rời bỏ thì lý do gì cũng có thể bịa ra được.
Tôi thật không ngờ, chỉ vì một ly cà phê mà Cố Tầm cũng đòi ly hôn.

Cố Tầm từ nhỏ đã được nuông chiều, lúc nào cũng chê đồ ăn uống bên ngoài không sạch sẽ.
Nhưng cho dù anh ấy là công tử nhà giàu, chỉ ăn nhà hàng cao cấp, cũng đâu cần sỉ nhục tôi vậy chứ? Tôi có bắt anh đi uống đâu!

Nghĩ càng thêm tức, tôi bèn thuận theo lời anh nói:
“Được, ly hôn thì ly hôn!”

Quả nhiên anh ấy chưa từng yêu tôi, nếu không sao lại vin vào lý do vớ vẩn thế này để đối phó với tôi?

Cà phê bên ngoài có bẩn hay không, tôi uống bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ tôi không biết?
Tôi phải rửa sạch nỗi oan cho ly cà phê yêu quý của tôi mới được!

Tôi phản bác lại Cố Tầm:
“Bên ngoài có bẩn đâu! Còn cà phê ở nhà thì vừa già vừa khó uống, tôi có bắt anh uống đâu, anh quản gì mà quản lắm vậy?”

Trong mắt Cố Tầm thoáng qua một tia đau đớn, cứ như tôi làm anh ấy tủi thân lắm.
Nhưng rõ ràng là anh ấy mới là người vô lý mà.

Tôi nói tiếp:
“Hơn nữa, giờ các quán cà phê đều vệ sinh tốt lắm rồi, không tin hôm nào tôi dẫn anh đi thử.”

Nghe tôi nói xong, mặt Cố Tầm lộ vẻ đau khổ và kinh ngạc.

“Diệp Tiểu Ninh, em đi thì thôi, còn muốn dẫn anh đi nữa?”

Anh ngồi dựa vào ghế, hít sâu mấy lần mới nói tiếp:
“Ly hôn đi, anh cho em tự do.”

Ơ kìa, cái kiểu làm ra vẻ nạn nhân này là diễn cho ai xem vậy?
Rõ ràng tôi chẳng làm gì cả.

Nhưng tôi còn chưa kịp hỏi thì anh đã đứng dậy bỏ đi, chỉ để lại cho tôi một cái bóng lưng.

6

Mãi đến khi Cố Tầm đi xa rồi, trong lòng tôi đã chua xót không tả nổi.

Biết thế này thì mỗi tháng tôi đã tiết kiệm thêm chút tiền, bớt mua đồ hiệu lại.
Bây giờ thì sắp mất đi một người chồng ưu tú như Cố Tầm, còn sắp mất luôn cả tiền của anh ấy nữa.

Tôi phải tìm luật sư hỏi rõ mới được, kẻo cuối cùng người mất, của cũng mất thì thảm lắm.

Nhưng dù sao cũng là Cố Tầm chủ động đề nghị ly hôn, chắc anh ấy cũng không nỡ để tôi thiệt thòi đâu nhỉ.

Tôi liền tìm bạn thân tâm sự, hẹn cô ấy ở quán cà phê quen thuộc.

Vừa gặp, Xuyên Xuyên thấy tôi mặt mày ủ dột, như sắp không sống nổi nữa, liền giúp tôi phân tích:
“Tiểu Ninh, mình đã nói rồi mà, cậu với Cố Tầm sớm muộn cũng có chuyện thôi. Ai đời kết hôn ba năm mà mỗi tháng chỉ có hai lần chứ? Anh ta chỉ muốn giải quyết nhu cầu của mình thôi, hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của cậu.”

Tôi cầm ống hút khuấy ly cà phê của mình:
“Đúng thế, giờ thì thật sự xảy ra chuyện rồi. Anh ấy lại còn vì cái lý do nực cười như chuyện uống cà phê mà đòi ly hôn, còn nói mình dơ bẩn. Mình thật không hiểu, uống cà phê thì dơ chỗ nào chứ?!”

Nói xong, tôi tội nghiệp nhìn bạn thân, chẳng khác gì một oán phụ bị ruồng bỏ nơi thâm khuê.

Thấy tôi thảm thương như vậy, Xuyên Xuyên lấy điện thoại ra:
“Đừng lo, để mình gọi cho cháu trai anh ấy hỏi thử tình hình của bạch nguyệt quang nhà họ Cố xem sao.”

Nói xong liền bấm gọi cho Cố Vũ Chi.

“Bạch nguyệt quang của chú ấy à, chắc tuần sau là về nước rồi đó. Sao thế Xuyên Xuyên, tối nay đi ăn với anh không?”

Nhưng Cố Vũ Chi vừa nói xong thì Xuyên Xuyên đã đỏ bừng mặt vội vàng cúp máy.

Nhìn dáng vẻ này của Xuyên Xuyên, tôi mới hỏi:
“Xuyên Xuyên, từ khi nào cậu thân với cháu trai của Cố Tầm vậy?”

Xuyên Xuyên ấp úng:
“Không… không có gì đâu.”

Nói xong còn vội vàng chuyển chủ đề:
“Tiểu Ninh, tuần sau bạch nguyệt quang của Cố Tầm về nước rồi, cậu tính sao?”

“Còn sao nữa, ngoài ly hôn thì còn biết làm gì. Chẳng lẽ còn trông mong anh ta quay đầu sao?”

Tôi uống một ngụm cà phê, thứ mà bình thường rất thích, giờ uống vào lại chẳng thấy mùi vị gì, chỉ còn lại vị đắng y hệt trong lòng tôi.

“Người mà anh ta nhớ thương bao nhiêu năm như vậy, mình có gì để mà tranh với cô ta chứ. Giờ chỉ mong Cố Tầm chia cho mình thêm chút tiền, để nửa đời sau còn được ăn no mặc ấm.”

Xuyên Xuyên nắm tay tôi an ủi:
“Tiểu Ninh, không sao đâu. Nếu cậu hết tiền, mình sẽ lừa tiền của Cố Vũ Chi nuôi cậu. Dù gì cũng là tiền nhà họ Cố, có khác gì đâu.”

“Phụt.”

Bị Xuyên Xuyên chọc cười, tâm trạng tôi cũng khá hơn, bớt buồn bã rồi mới chịu về nhà.

7

Mấy ngày tiếp theo, Cố Tầm không những ngủ riêng phòng mà còn tránh mặt tôi.
Mấy lần tôi muốn ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc về chuyện ly hôn thì anh ấy lại lấy cớ bận việc.

Rõ ràng là anh ta chủ động đề nghị ly hôn, vậy mà giờ lại như muốn né tránh cho bằng được.

Dù bạch nguyệt quang của anh ta sắp về nước, cũng đâu đến nỗi bận đến mức không rảnh bàn chuyện ly hôn chứ?

Kéo dài thế này cũng không phải cách, thế là tôi tới thư phòng tìm Cố Tầm để nói cho rõ ràng.

Vừa vào phòng thì không thấy anh ấy đâu.
Đúng lúc lại thấy trên trình duyệt của anh vẫn còn đang mở trang tìm kiếm.

【Chọc người yêu giận thì phải xin lỗi thế nào?】
【Người yêu không còn hứng thú với mình thì phải làm sao?】
【Làm thế nào để người yêu yêu mình trở lại?】

Đến đây thì tôi hiểu ra rồi — hóa ra mấy hôm nay Cố Tầm tránh mặt tôi là vì cãi nhau với bạch nguyệt quang nên tâm trạng không tốt.

Tuần sau cô ta sắp về nước rồi, Cố Tầm chắc đang bận nghĩ cách dỗ cô ta đây mà!

Thảo nào mấy hôm nay anh ấy ngay cả nhìn tôi cũng chẳng thèm.

Không tìm thấy Cố Tầm, tôi liền quay người đi về phòng.

Nhưng vừa xoay người lại đã thấy Cố Tầm đứng ngay trước cửa thư phòng.

Anh ấy căng thẳng nhìn tôi, dáng vẻ như người vừa bị bắt quả tang chuyện riêng tư, đến mở miệng cũng lắp bắp:
“Tiểu Ninh, em… em đều thấy hết rồi à?”

8

Một người kiêu ngạo như Cố Tầm, bị tôi nhìn thấy chuyện anh ấy vì bạch nguyệt quang mà bày đủ trò lấy lòng, chắc chắn là rất xấu hổ.

Tôi cũng hơi ngại, dù sao cũng là vô tình thấy chuyện riêng của anh ấy, đành gật đầu:
“Thấy rồi, nhưng em không cố ý đâu. Em chỉ qua tìm anh bàn chuyện ly hôn, tiện thể nhìn thấy thôi.”

Nghe tôi nhắc tới chuyện bàn ly hôn, trong mắt Cố Tầm thoáng qua một tia đau lòng, giọng nói cũng nghẹn ngào:
“Tiểu Ninh, em… em nghĩ kỹ rồi à?”

Nghĩ kỹ chưa à?
Rõ ràng là anh ta chủ động đòi ly hôn trước cơ mà.

“Tôi nghĩ kỹ rồi.”

Ly hôn thì ly hôn, nhưng tài sản thì tôi cũng phải được chia phần chứ.

Thế là tôi dè dặt mở lời:
“Cố Tầm, ly hôn thì được thôi, nhưng tài sản sau hôn nhân có thể chia đôi không?”

Tôi cứ tưởng Cố Tầm sẽ không đồng ý dễ dàng như vậy, ai ngờ tôi vừa nói xong, anh ấy đã trả lời luôn:
“Dù ban đầu là em sai trước, nhưng anh đồng ý cho em toàn bộ tài sản sau hôn nhân.”

Hồi đó đúng là tôi nóng lòng đòi cưới Cố Tầm, chuyện đó tôi nhận là mình sai.
Nhưng anh ấy cao ráo, đẹp trai, giàu có — chẳng lẽ anh ấy không có chút vấn đề nào sao?

Nhưng điều khiến tôi bất ngờ nhất là anh ấy lại chịu cho tôi toàn bộ tài sản sau hôn nhân.
Trong lòng tôi vui không tả nổi.

Có lẽ tôi vui quá lộ liễu, bị Cố Tầm nhìn ra.
Anh ấy như phát điên, giọng nói vang lên có chút mất kiểm soát:
“Diệp Tiểu Ninh! Em ly hôn với anh mà vui vậy sao?”

Bị anh quát một tiếng, tôi giật mình lùi lại mấy bước.

Thấy dọa tôi sợ, Cố Tầm mới hạ giọng:
“Tiểu Ninh, anh tưởng sau khi em thấy lịch sử trình duyệt của anh, em sẽ không muốn ly hôn nữa.”

Chẳng lẽ anh nghĩ tôi thấy anh bỏ công sức vì người khác, lại nổi lên ham muốn chiếm hữu à?
Cố Tầm đang thử tôi sao?

Nhưng may mà tôi rất rõ ràng về lập trường của mình.
Chỉ cần có tiền là đủ.

Tôi vội vã xua tay:
“Không, không, vẫn có thể ly hôn, anh đừng nghĩ nhiều.”

Tôi lấy điện thoại ra xem lịch.
“Cố Tầm, vài hôm nữa mình đi cục dân chính làm thủ tục đi, tiện thể ký luôn thỏa thuận ly hôn.”

Thà nhìn anh yêu người khác, chi bằng tôi chủ động rời đi.

Cố Tầm nhìn tôi, trong mắt không thấy chút cảm xúc nào, chỉ là một màu đen sâu thẳm.
Anh mím chặt môi, như đang cố gắng kìm nén điều gì đó.

Cuối cùng, anh khẽ mở môi:
“Được.”

Rõ ràng tôi đã chuẩn bị tâm lý từ trước, rõ ràng đã tự nhủ bao lần là đừng buồn.
Nhưng đến lúc thật sự nghe anh đồng ý, lòng tôi vẫn đau nhói không chịu được.

Cố Tầm chắc là vui lắm, sắp được ở bên bạch nguyệt quang của mình rồi còn gì.