Hứa Chu chẳng buồn đáp lại, chỉ dặn dò luật sư vài câu rồi chuẩn bị rời đi cùng tôi.
Trịnh Diễm thấy chúng tôi sắp đi, liền nhào tới định kéo lại, nhưng đã bị cảnh sát khống chế, chỉ có thể gào lên đầy căm phẫn trong vô vọng.
Bước ra khỏi đồn công an, tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lần này, tôi đã dùng đúng cách, lấy pháp luật để trừng trị cô ta. E rằng sau này cô ta cũng không còn gan làm loạn nữa.
Bữa cơm ra mắt vốn dự định hôm nay xem như bị phá hỏng, đành phải hẹn lại dịp khác.
Sau quá trình điều tra, cảnh sát phát hiện trong điện thoại và máy tính của Trịnh Diễm còn chứa một số lượng lớn video ghép mặt bằng AI.
So với mấy cảnh thân mật như ôm hôn, những video này còn trắng trợn hơn rất nhiều, có cả cảnh giường chiếu, khỏa thân.
Không chỉ vậy, cô ta còn từng dùng công nghệ này để bôi nhọ đồng nghiệp nữ mà cô ta không ưa, đem mặt họ ghép với diễn viên phim người lớn rồi chỉnh sửa thành clip giả.
May mắn là phát hiện kịp thời, chưa kịp phát tán, cũng chưa gây hậu quả hoặc thu lợi từ đó.
Nếu chậm trễ thêm một chút, không biết hậu quả sẽ khủng khiếp đến đâu.
Hiện nay công nghệ AI đã vô cùng tinh vi, có những đoạn video nếu không dùng kỹ thuật chuyên môn phân tích thì rất khó phát hiện ra là giả. Hơn nữa, tốc độ lan truyền trên mạng lại cực nhanh, đến khi người ta phát hiện ra thì video đã phát tán khắp nơi, còn kẻ làm ra thì ẩn mình biến mất, để lại người bị hại chẳng biết kêu ai.
Nhưng cũng chính vì chưa kịp phát tán và chưa có hậu quả rõ ràng, nên cuối cùng Trịnh Diễm chỉ bị xử phạt hành chính — giam giữ ba tháng.
Sau khi về nhà, tôi lập tức xóa hết toàn bộ thông tin liên lạc của Trịnh Diễm, coi như chấm dứt tất cả.
Hy vọng sau khi mãn hạn giam, cô ta có thể làm lại từ đầu, và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.
6
Nhưng lý tưởng thì luôn màu hồng, còn hiện thực thì lại tàn khốc đến đau lòng.
Mỗi khi tôi càng không muốn chuyện gì xảy ra, thì nó lại càng dễ xảy ra.
Hôm đó, tôi đang làm việc ở công ty thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ ba mẹ của Hứa Chu.
Hứa Chu vẫn đang làm việc bình thường thì bỗng nhiên có mấy cảnh sát xông vào… và đưa anh ấy đi.
Tội danh cưỡng hiếp gây mang thai.
Tôi lập tức dẫn luật sư đến đồn công an để làm rõ mọi chuyện.
Chưa vào đến nơi, tôi đã nghe thấy một giọng quen thuộc từ bên trong:
“Cảnh sát ơi, em thật sự mang thai rồi, các anh nhìn bụng em đi, trong này thật sự có con đấy.”
Lúc còn trên đường đến, tôi từng nghĩ: nếu như thật sự là Hứa Chu làm ra chuyện thất đức như vậy, tôi cũng sẽ không nhân nhượng – pháp luật có lẽ là lựa chọn duy nhất.
Nhưng giờ thì tôi hoàn toàn chắc chắn đây là bịa đặt.
Vừa bước vào, người đang “thưa kiện” chính là Trịnh Diễm, kẻ đã biệt tăm suốt vài tháng nay.
Sau mấy tháng trong trại tạm giam, cô ta gầy sọp đi thấy rõ, nhưng bất ngờ nhất là bụng cô ta… đúng là to lên thật, trông chẳng khác gì phụ nữ mang thai ở tháng thứ tư.
Nhưng rõ ràng, cô ta mới được thả ra hai tháng.
Dù cho vừa ra tù là lập tức mang thai thì bây giờ bụng cũng không thể lớn đến thế!
Thấy tôi xuất hiện, Trịnh Diễm không những không xấu hổ, mà còn cố tình ưỡn bụng lên, nhìn tôi đầy khiêu khích.
“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không tha cho cô.”
Tôi đảo mắt, lười cãi nhau với loại người như cô ta, liền quay sang cảnh sát:
“Thưa anh, là cô ta tố cáo chồng tôi cưỡng hiếp à?”
Cảnh sát gật đầu, bắt đầu thuật lại đầu đuôi sự việc.
Hóa ra sáng sớm hôm đó, Trịnh Diễm ôm bụng chạy đến đồn công an, nói là muốn báo án, tìm cha cho đứa trẻ trong bụng mình.
Lúc đầu, cảnh sát tưởng là vụ mất tích hay bạo hành gì đó nên rất nghiêm túc ghi nhận. Nhưng ngay sau đó lại nghe cô ta lẩm bẩm:
“Giờ tôi có thai rồi, Tiết Sơ chắc chắn không đấu lại tôi đâu.”
Hỏi kỹ hơn mới phát hiện không hề có ai mất tích, chẳng qua là cô ta muốn “lấy con ép cưới” mà thôi.
Vụ việc như vậy, cảnh sát không có quyền can thiệp. Nhưng Trịnh Diễm liền đổi bài, nói rằng mình bị cưỡng hiếp để buộc Hứa Chu phải lộ mặt.
Thế là Hứa Chu, người chẳng biết đầu cua tai nheo gì, bị mời về đồn “uống trà”.
Tất nhiên, cảnh sát cũng không tin mỗi lời cô ta nói. Họ vẫn đang điều tra kỹ càng, và hứa sẽ cho chúng tôi một câu trả lời công bằng.
Tôi tiến lại gần Trịnh Diễm:
“Cô nói mình mang thai? Có giấy khám thai không?”
“Còn cần gì giấy khám nữa? Bụng to thế này không phải bầu thì là gì?”
Tôi quay lại nói với cảnh sát:
“Anh thấy chưa? Cô ta bị hoang tưởng, đây rõ ràng là vu khống chồng tôi.”
Cảnh sát bắt đầu tỏ vẻ mất kiên nhẫn, thì Trịnh Diễm vội vàng rút bằng chứng ra — một que thử thai.
“Tôi chưa kịp đến bệnh viện khám… nhưng que thử thai cũng đủ rồi chứ?”
Rõ ràng là không có chứng cứ gì nghiêm túc, tất cả chỉ là suy diễn và tưởng tượng.
Sau khi cảnh sát hỏi chi tiết, phát hiện lời khai của hai bên hoàn toàn không khớp. Thêm vào đó, phía Hứa Chu có đủ người chứng vật chứng nên anh nhanh chóng được thả ra.
“Không! Sao các anh lại thả anh ta?! Cái thai này rõ ràng là của anh ấy mà!”
Cảnh sát nghiêm mặt:
“Chúng tôi làm việc theo chứng cứ. Cô không có bất kỳ bằng chứng nào, cẩn thận bị người ta kiện ngược lại vì tội vu khống.”
Câu nói đó làm tôi sực nhớ, đúng rồi, lần trước cho cô ta vào trại hình như vẫn còn nhẹ tay quá. Lần này, có lẽ nên “dạy dỗ” kỹ hơn.
Nghe tôi nói định kiện cô ta, Trịnh Diễm lại không hề sợ hãi, còn ưỡn bụng lên:
“Kiện đi! Tôi đang mang thai, ai dám cho tôi ngồi tù?”
Không ngờ cô ta lại chuẩn bị chiêu này từ trước.
Cô ta quay sang Hứa Chu, ánh mắt đầy tình cảm giả tạo:
“Chồng à, anh yên tâm, em sẽ đi kiểm tra thai ngay, con của chúng ta chắc chắn khỏe mạnh.”
Lúc này, tôi thấy rõ Hứa Chu muốn bóp cổ cô ta đến nơi, nhưng vẫn cố nén giận, không nói một lời, lẳng lặng lên xe rời khỏi đồn.
7
Thấy Trịnh Diễm rời khỏi đồn công an, tôi lặng lẽ đi theo phía sau.
Cô ta quả thật đến bệnh viện và còn đăng ký khám ở khoa sản.
Thế nhưng, sau một hồi kiểm tra, bác sĩ lại thấy có điều bất thường, liền khéo léo gợi ý cô ta nên qua khoa ung bướu khám thêm cho chắc.
Trịnh Diễm tưởng rằng cái thai có vấn đề nên hoảng hốt chạy đi ngay.
Kết quả kiểm tra nhanh chóng có ngay sau đó.
Tin tốt: Không có vấn đề gì nghiêm trọng với “thai nhi”.
Tin xấu: Bởi vì… vốn dĩ không có thai nhi nào cả.
Thứ trong bụng cô ta là một khối u.
Bác sĩ nhíu mày nhìn kết quả siêu âm:
“Sao bây giờ mới đến? Khối u này cần phải phẫu thuật cắt bỏ ngay lập tức.”
Lẽ ra đây là lời khuyên đầy thiện ý, lo cho tính mạng của bệnh nhân. Nhưng Trịnh Diễm thì sao? Như pháo nổ bén lửa lập tức gào rú lên.
“Cắt cái gì mà cắt! Trong bụng tôi rõ ràng là con của chồng tôi! Đồ lang băm! Ông đang muốn giết con tôi đúng không?!”
“Chắc chắn là máy móc của bệnh viện có vấn đề! Thai nhi mà ông dám nói là u? Bệnh viện rác rưởi! Tôi sẽ kiện các người!”
Cô ta náo loạn cả khoa khám bệnh, khăng khăng cho rằng khối u trong bụng là… con của mình.
Bác sĩ cũng hết cách. Dù sao cũng không thể trói bệnh nhân lên bàn mổ để phẫu thuật. Với kiểu người như thế, tốt nhất là không chữa nữa. Họ gọi bảo vệ đến đưa cô ta ra ngoài để không làm ảnh hưởng những bệnh nhân khác.
Đứng trước cửa bệnh viện, Trịnh Diễm vuốt ve cái bụng tròn căng của mình, thì thầm:
“Con yêu, đừng sợ, mẹ sẽ không để ai làm hại con đâu.”
Cô ta nói với vẻ nghiêm túc và đầy trìu mến như thể… trong bụng thực sự là một đứa trẻ.
Tôi nhìn mà sởn cả da gà. Người phụ nữ này thật sự có vấn đề về tâm thần.
Mà kiểu điên như cô ta mới đáng sợ nhất vì bạn không bao giờ đoán được cô ta sẽ làm gì tiếp theo.
Kiếp trước, cũng chính vì một lần cô ta lên cơn điên, đã kéo tôi và Hứa Chu xuống địa ngục cùng cô ta…
Nghĩ đến đó, tôi lập tức trở về, bàn bạc với Hứa Chu chuyện tạm lánh mặt một thời gian. Dù gì khối u trong bụng cô ta theo thời gian cũng sẽ phát triển. Đến lúc đó, không cần chúng tôi làm gì, cô ta cũng sẽ “tự hủy”.
Hứa Chu vẫn cảm thấy ấm ức. Dù anh là người bị hại, lại phải trốn tránh, đúng là khó mà nuốt trôi cục tức này.
Hơn nữa, chúng tôi đều đang đi làm. Xin nghỉ vài ngày thì được, chứ nếu biến mất vài tháng thì chỉ có nước… nghỉ việc.
Cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng chúng tôi quyết định vẫn ở lại, chỉ là sẽ cẩn thận và đề phòng hơn mỗi ngày.