Dù sao khi đi làm vẫn có đồng nghiệp, có bảo vệ, sẽ không dễ để Trịnh Diễm gây chuyện.
Vì Trịnh Diễm không thể xuất trình được giấy chứng nhận mang thai, nên cáo buộc cưỡng hiếp căn bản không được xác định, con đường kiện cáo chính thức xem như bị chặn hoàn toàn.
Thêm vào đó, sau thời gian ngồi tù, công việc trước kia của cô ta cũng không giữ được, giờ đây chỉ còn là một kẻ thất nghiệp lang thang.
Hết cách, cô ta chỉ còn cách mỗi ngày đứng rình dưới tòa nhà công ty của Hứa Chu, hy vọng tìm được cơ hội lẻn vào bên trong.
Nhưng công ty của Hứa Chu quản lý rất chặt chẽ — muốn lên thang máy phải quẹt thẻ, bảo vệ tầng dưới cũng đã được dặn dò kỹ càng: thấy mặt cô ta là chặn ngay từ cổng.
Ngày qua ngày trôi đi, Trịnh Diễm không những không thấy được người, mà cái bụng do khối u gây ra cũng phình to lên từng chút một, nhìn xa chẳng khác gì phụ nữ mang thai bảy, tám tháng.
Cô ta vẫn khăng khăng tin rằng trong bụng mình là một đứa trẻ — và đứa trẻ ấy sắp chào đời.
Vì muốn “con” có một người cha danh chính ngôn thuận, cô ta liều mạng không chút do dự.
Dù không thể vào được tòa nhà công ty, nhưng cô ta vẫn còn một cơ hội — bãi đỗ xe.
Cô ta nghĩ Hứa Chu vẫn đang lái chiếc Maybach quen thuộc, nhưng tôi đã sớm nhắc anh đổi xe từ lâu chiếc xe đó đã bị nhận diện, dễ bị phục kích.
Giờ tan tầm, bãi xe ngầm đông như mắc cửi.
Một chiếc Maybach từ từ khởi động, đang dần rời khỏi bãi đỗ.
Ngay lúc ấy, một bóng người bất ngờ lao ra từ sau cây cột bên đường.
Tài xế trên xe hoảng hốt, định đạp phanh nhưng đạp nhầm vào chân ga.
Chiếc xe lao đi như tên bắn đâm thẳng vào Trịnh Diễm, hất cô ta bay xa mấy mét, ngã vật xuống đất không còn động đậy.
8
Trịnh Diễm nằm trên mặt đất, toàn thân đau đớn đến tê dại, nhưng vẫn cố mở mắt, muốn nhìn xem người bước xuống xe có phải Hứa Chu không.
Đáng tiếc, khiến cô ta thất vọng người bước ra lại là một người đàn ông trung niên xa lạ.
Cô ta trừng mắt, khó tin, dùng chút sức lực cuối cùng gào lên:
“Hứa Chu đâu?!”
Người đàn ông cũng ngẩn ra:
“Cô tìm Tiểu Hứa à? Tôi làm sao biết cậu ta ở đâu?”
“Đây không phải xe của Hứa Chu sao?!”
“Dĩ nhiên là không. Này cô gái, chẳng lẽ trên đời ai lái Maybach cũng đều là Hứa Chu chắc?”
Nghe đến đây, Trịnh Diễm phụt ra một ngụm máu tươi, rồi ngất lịm.
Sau đó, cô ta được đưa vào bệnh viện khẩn cấp.
Các bác sĩ nhanh chóng liên hệ với gia đình cô ta, khối u trong bụng đã quá lớn, chèn ép các cơ quan nội tạng, cần phải mổ gấp.
Sau khi bác sĩ giải thích tình trạng, gia đình Trịnh Diễm lập tức ký giấy đồng ý phẫu thuật.
Khi tỉnh lại, việc đầu tiên Trịnh Diễm làm là… ôm bụng mình.
Phát hiện khối u đã bị lấy đi, cô ta lập tức phát điên.
“Sao các người dám giết con tôi?! Đây là minh chứng tình yêu giữa tôi và Hứa Chu mà!”
Dù bác sĩ đã đưa cho cô ta xem hình ảnh cắt khối u, cô ta vẫn điên cuồng lắc đầu.
“Các người bán con tôi rồi đúng không?! Mấy người nhất định là mổ lấy con tôi đem bán! Trả lại con cho tôi!”
Bác sĩ hết cách, chỉ còn cách khuyên người nhà đưa cô ta đến khoa tâm thần để khám.
Tôi cũng tranh thủ gặp bố mẹ Trịnh Diễm, kể hết mọi chuyện về những gì cô ta đã gây ra gần đây.
Hai ông bà suýt chút nữa thì tức đến ngất, giận dữ quát mắng cô ta, nói nếu còn tiếp tục gây chuyện thì sẽ ép đưa vào viện tâm thần.
Có vẻ lần này Trịnh Diễm cũng sợ thật, kể từ đó không còn xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa, xuất viện xong thì theo bố mẹ về quê.
Mọi thứ tưởng chừng như đã kết thúc êm đẹp.
Nhưng trong lòng tôi vẫn có một cảm giác bất an mơ hồ…
Tôi bắt đầu cẩn thận hơn: ngoài đi làm và về nhà, hạn chế ra ngoài, không tụ tập, không lang thang.
Vậy mà cuối cùng… tôi vẫn bị bắt cóc ngay trên đường đi siêu thị mua rau.
Một chiếc túi đen trùm lên đầu, mọi thứ trước mắt trở nên tối đen. Tôi chẳng thấy gì cả.
Khi tôi tỉnh lại, người mở tấm khăn trên đầu tôi ra lại là Trịnh Diễm.
Tôi nhìn quanh. Cô ta đã đưa tôi tới vùng núi hoang vu ở ngoại ô.
Trời đã tối, xung quanh lặng ngắt như tờ.
Tôi bình tĩnh lên tiếng:
“Cô muốn làm gì?”
Lần này, ánh mắt Trịnh Diễm không còn điên cuồng, mà là trống rỗng đến đáng sợ.
“Cô cũng quay lại rồi đúng không?”
Tôi rùng mình, nếu cô ta có thể hỏi vậy, thì có nghĩa là… cô ta cũng trọng sinh.
Không ngờ cú va chạm kia lại khiến cô ta có được “kỳ ngộ”.
Tôi không nói gì. Nhưng cô ta xem như tôi đã thừa nhận.
“Nếu không phải vì cô, tôi sao lại thê thảm đến mức này? Tất cả đều là lỗi của cô! Là cô cướp đi mọi thứ của tôi!”
Cô ta giáng cho tôi một cái tát, vừa giận dữ vừa uất ức.
Tôi bật cười lạnh:
“Lừa chị em là một chuyện, nhưng đừng có lừa cả chính mình.”
“Hứa Chu căn bản không hề quen biết cô. Cô thích anh ấy sao không nói sớm? Nếu cô nói, tôi đã chẳng yêu nữa, còn có thể tác thành cho hai người.”
“Tôi cần cô bố thí chắc?! Cô là cái thá gì?! Không xinh bằng tôi, dáng cũng không đẹp bằng tôi, chẳng qua là nhờ cái nhà có tiền!”
“Là cô mê hoặc Hứa Chu! Nhưng chỉ cần cô chết, anh ấy sẽ yêu tôi thôi!”
Nói rồi, cô ta bắt đầu kéo tôi về phía vách núi.
“Kiếp trước tôi ngu quá, nghĩ chỉ cần chia tay là được… Đàn ông mà, càng không có được lại càng muốn có. Nên lần này tôi sẽ giết cô luôn! Có như vậy, anh ấy mới không nhớ đến cô nữa!”
9
Thấy nguy hiểm đang từng bước áp sát, tôi lập tức lên tiếng:
“Đợi đã! Cô giết tôi cũng chẳng được gì đâu. Tôi có một kế hoạch có thể giúp cô đến với Hứa Chu, cô có muốn nghe không?”
Trịnh Diễm cười lạnh:
“Đừng hòng câu giờ, tôi chỉ muốn cô chết!”
“Tôi biết rất nhiều sở thích của Hứa Chu. Cô nghe tôi nói vài câu rồi muốn giết lúc nào chẳng được?”
Cô ta cuối cùng cũng do dự, dừng bước:
“Nói đi.”
Tôi đảo mắt, tìm kế thoát thân:
“Cô giết tôi rồi thì sao? Cảnh sát sẽ điều tra. Ít nhất cũng phải dựng hiện trường giả, tạo lý do tôi ‘biến mất’ chứ.”
“Ví dụ như… tôi bỏ trốn cùng một người đàn ông khác. Như vậy vừa có thể giải thích vì sao tôi biến mất, lại khiến Hứa Chu thất vọng. Một công đôi việc, không phải sao?”
Trịnh Diễm nghe càng thấy có lý, gật gù liên tục. Nhưng vài giây sau cô ta lại nghi ngờ:
“Cô tự dưng tốt bụng như vậy?”
“Thôi đi, rốt cuộc là đàn ông quan trọng hay mạng sống quan trọng? Tôi đâu phải loại người coi đàn ông hơn cả mạng như cô.”
“Tôi nói rồi đấy, dùng điện thoại của tôi nhắn cho Hứa Chu, nói tôi bỏ đi rồi, đừng tìm nữa.”
Trịnh Diễm chuẩn bị làm theo, nhưng phát hiện khu vực này sóng điện thoại quá yếu, tin nhắn mãi không gửi đi được.
“Cô đi về phía kia kìa, chỗ đó cao hơn, dễ bắt sóng hơn.”
Dù gì tôi cũng bị trói chặt, chẳng thể chạy được, Trịnh Diễm nghe lời đi về phía tôi chỉ.
Ngay khi cô ta quay lưng, tôi lập tức dùng dao gấp nhỏ giấu trong người để cắt dây trói.
Cô ta là tay mơ, không nghĩ đến chuyện soát người.
Mấy tháng nay tôi luôn mang dao theo phòng thân, hôm nay cuối cùng cũng phát huy tác dụng.
Vừa cắt dây xong, tôi chạy như bay xuống núi.
Đúng lúc đó, từ phía dưới vang lên tiếng còi xe cảnh sát.
Trịnh Diễm nghe tiếng động, định lao đến bắt tôi lại, nhưng lý trí đã kịp cảnh báo:
Cảnh sát đến rồi nên chạy là vừa.
Cô ta do dự mấy giây, rồi quyết định bỏ cuộc và tháo chạy.
Cảnh sát nhanh chóng lên đến nơi, bắt đầu bao vây và tìm kiếm khắp vùng núi.
Từ khi trọng sinh, tôi đã lắp phần mềm định vị đặc biệt vào điện thoại, ngay cả khi không có sóng hay tắt máy, vẫn có thể xác định vị trí.
Quả thật, tôi chỉ đang câu giờ chờ cảnh sát đến.
Người ta có thể trọng sinh để thay đổi vận mệnh, nhưng đáng tiếc là Trịnh Diễm không trở nên thông minh hơn chút nào.
Giờ cô ta đang cầm chính điện thoại của tôi — cái bẫy đã khép lại.
Không lâu sau, cảnh sát bao vây cô ta tại mép vực.
Trước áp lực lớn, Trịnh Diễm dần lùi về phía sau, hét lên trong hoảng loạn:
“Đừng lại gần! Các người đừng lại gần tôi!”
Cảnh sát sợ cô ta trượt chân, cố gắng trấn an:
“Có gì từ từ nói, cô đừng kích động. Bình tĩnh lại!”
Nhưng cô ta không nghe lọt tai. Khi thấy tôi xuất hiện phía sau đội cảnh sát, thần trí cô ta hoàn toàn sụp đổ.
Trước đó mấy hôm trời vừa mưa, đất đá trơn trượt. Trịnh Diễm bước hụt, mất đà, cả người rơi thẳng xuống vực sâu.
Cảnh sát chiếu đèn pin soi xuống dưới không thấy đáy.
Đến khi đội cứu hộ tìm được cô ta, Trịnh Diễm đã ngừng thở từ lâu.
Nghe kết quả ấy, tôi cuối cùng cũng thở phào.
Cơn ác mộng quấn lấy tôi suốt bao lâu nay rốt cuộc cũng chấm dứt.
Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, lòng nhẹ tênh.
Tất cả đã kết thúc.
Từ nay về sau, tôi sẽ sống cho chính mình.
Tôi sẽ nắm lấy tương lai — vững vàng, rực rỡ, và tự do.
[Hoàn]