TRƯỞNG THÀNH KHÔNG CẦN XIN PHÉP AI

TRƯỞNG THÀNH KHÔNG CẦN XIN PHÉP AI

Sau khi ông chủ lạnh lùng cấm dục của tôi phá sản, anh ấy mắt đỏ hoe, khóc lóc cầu xin tôi bao dưỡng anh.
 Tôi mềm lòng, móc từ số tiền tiết kiệm vốn chẳng được bao nhiêu ra một trăm năm mươi tệ làm phí bao dưỡng.

 Nhưng anh ấy chẳng hề ngoan chút nào.
 Tôi bảo anh ôm tôi, anh lại hôn tôi.
 Tôi bảo anh hôn tôi, anh lại làm ra mấy chuyện còn xấu hổ hơn.
 Tôi cứ tưởng anh đang cố gắng lấy lòng tôi để đòi thêm tiền.
 Cho đến một ngày, tôi tình cờ bắt gặp anh đang ngồi trong văn phòng tổng tài ở công ty mới của tôi, nghiêm mặt quở trách sếp trực tiếp của tôi:
 “Về sau, mấy dự án hai trăm triệu không cần gửi tôi phê duyệt nữa.”
 Nói xong, anh ấy lập tức thay đổi sắc mặt, cười toe toét: “Hôm nay xin vợ được hai mươi tệ tiền tiêu vặt, có hơi nhiều không nhỉ?”
 Tôi: ???

Đăng nhập để theo dõi truyện này