Em trai tôi mượn tài khoản game của tôi, ngày nào cũng đi kết bạn với các cao thủ để họ kéo lên hạng.

Tôi không để tâm.

Cho đến một ngày, giáo hoa không chịu nổi mà chặn đường tôi.

“Trong game gọi chồng ngọt như vậy, ngoài đời định khi nào cho tôi danh phận đây?”

“Hả?”

Ai?

Tôi à?

1

Kỳ thi đại học kết thúc, em trai tôi về nhà làm đại gia.

Ngày ngày ăn ngon uống sướng, còn nài nỉ mượn tài khoản game full skin của tôi.

Tối đến là tự nhốt mình trong phòng chơi game.

Ban đầu cũng bình thường.

Nhưng không biết từ khi nào, nó bắt đầu nói chuyện với người trong game.

“Anh ơi, lại lấy first blood nữa! Ngầu quá đi!”

“Anh ơi, tụi nó đuổi theo em kìa, em sợ quá huhu.”

“Wow, anh giỏi ghê luôn á~”

“Cảm giác an toàn quá đi!”

Giọng điệu ẻo lả, nghe mà rùng mình.

Tôi và ba mẹ đứng ngoài nghe mà lạnh sống lưng.

Một ngày nọ, tôi không chịu nổi nữa, định vào cảnh cáo nó đừng lấy tài khoản của tôi đi làm trò hề.

Mẹ tôi giữ lại.

“Thôi đi, nó vừa thi đại học xong, để nó vui một thời gian, nhập học rồi dạy dỗ sau.”

Nghĩ lại thì cũng đúng.

Dù sao tôi cũng ít chơi game lâu rồi.

Nó có chơi tiếp cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Cho đến một hôm trong bữa cơm tối.

Nó len lén gắp cho tôi một miếng thịt.

Tôi lập tức cảm thấy có chuyện, nhíu mày hỏi:

“Mày lại gây chuyện gì rồi hả?”

Nó làm vẻ oan ức.

“Đâu có, chị nghĩ oan cho em quá!”

Thấy tôi trợn mắt nhìn, nó liền cười gượng.

“Chỉ là gần đây em kết bạn được với một cao thủ trong game, trước giờ em chỉ nhắn tin với ảnh thôi, giờ ảnh muốn em bật mic để chơi cùng…”

Tôi lật mắt.

“Tao không diễn kịch giúp mày đâu.”

Nó cuống lên, chắp tay van xin:

“Em xin chị, chỉ cần nói vài câu thôi, em lập tức tìm cớ tắt mic ngay mà.”

Tôi đặt đũa xuống, nhấn mạnh từng chữ:

“Không – bao – giờ.”

Giúp em trai bật mic nói chuyện? Không có cửa đâu!

Dù sau khi thi đại học, nó kiêu ngạo bao nhiêu, thì trước mặt tôi vẫn không dám làm càn.

Nó đành cụp đuôi quay về phòng.

Vừa vào phòng, lại nghe thấy tiếng đăng nhập game vang lên.

Không lâu sau, tôi nhận được một tin nhắn trên WeChat.

Người gửi là “Tạ Kiến Vân”.

Tôi cắn đũa, nghĩ mãi một lúc lâu.

Chắc là giáo hoa của trường chúng tôi.

Đẹp trai, học giỏi, nhà hình như còn rất giàu.

Vì mấy lần hoạt động câu lạc bộ, tôi đã gặp anh ta vài lần, lịch sự kết bạn trên WeChat.

Nhưng hầu như chẳng bao giờ nói chuyện.

Anh ta gửi cho tôi một bài viết liệt kê các thực phẩm và hành vi cần tránh khi bị cảm.

Tôi: 【?】

Anh ta lập tức nhắn bổ sung.

【Cảm cúm thì đừng ăn mấy thứ này, chú ý sức khỏe nhé.】

Tôi ngớ người.

“Hả?”

Tôi bị cảm từ khi nào?

Sao tôi không biết?

Với lại, tôi với anh ta thân thiết lắm sao?

2

Cũng vì không thân lắm, tôi lưỡng lự mãi.

Cuối cùng chỉ nhắn lại:

【Cảm ơn nhé.】

Dù tôi không bị cảm, thì bài viết này cũng có thể coi là lời nhắc tốt bụng.

Nếu gửi nhầm, người ngại cũng là Tạ Kiến Vân thôi.

Dù anh ta chưa bao giờ thừa nhận gửi nhầm.

Nhưng tôi cũng không để tâm.

Vì chuyện bật mic, em trai tôi tiếp tục mè nheo tôi vài lần nữa.

Nó nói không còn lý do gì để thoái thác.

Bị làm phiền mãi, tôi bực mình nói:

“Muốn giả làm con gái thì mua cái voice changer đi!”

Nó lập tức bừng tỉnh, mừng rỡ hét lên:

“Chị ơi! Chị đúng là thiên tài!”

Tôi từ từ nhíu mày.

Kết quả là từ hôm đó, nó thật sự bắt đầu voice chat với người ta.

Hơn nữa, giọng điệu còn điệu đà hơn trước.

Tôi nghe mà méo miệng, nhưng cũng chẳng có thời gian quan tâm.

Cuối kỳ bận rộn, trường còn tổ chức cái giải giao hữu bóng rổ vô nghĩa.

Chiều hôm đó, khoa tôi đấu với khoa máy tính, thầy giáo bắt tôi đi giao nước.

Tôi dẫn theo người và nước đến sân, thấy xung quanh kín mít người.

Tôi ngạc nhiên: “Sao hôm nay đông người vậy?”

Bạn tôi nhỏ giọng giải thích:

“Chị không biết à? Hôm nay Tạ Kiến Vân của khoa máy tính ra sân đấy!”

“Anh ta chơi bóng ngầu lắm! Rất nhiều người muốn xem mà còn không có cơ hội đâu!”

Tôi kinh ngạc.

Chống tay lên vai bạn, nhón chân nhìn vào sân.

Đúng lúc thấy anh chàng kia bật cao lên, thực hiện một cú úp rổ đẹp mắt, vạt áo bóng rổ tung lên.

Lộ ra đường nét cơ bụng săn chắc bên dưới.

Nghiêng đầu, ánh nắng rọi lên gương mặt góc cạnh của anh ta.

Thời gian như chậm lại một khoảnh khắc.

“Trời ơi, đẹp trai quá.” Tôi bất giác thốt lên.

Bạn tôi đồng tình: “Đúng vậy mà?”

Dù trước đây tôi cũng từng thấy rồi.

Nhưng Tạ Kiến Vân trong bộ đồng phục bóng rổ trắng, dường như lại càng cuốn hút hơn.

Khiến đám con gái xung quanh hét lên không ngừng.

Trận đấu kết thúc, khoa chúng tôi thua sát nút với một chút tiếc nuối.

Tôi vội gọi các cầu thủ qua uống nước và nghỉ ngơi.

Chủ lực của đội, Thẩm Chiêu, nhận lấy chai nước tôi đưa, lẩm bẩm:

“Nếu không có Tạ Kiến Vân, tôi chắc chắn nghiền nát đám lập trình viên này rồi.”

Tôi bật cười: “Được rồi, được rồi, cậu nghiền nát.”

Cậu ấy không phục, nhướng mày: “Cậu không tin à?”

Tôi nhún vai.

“Tôi có nói gì đâu.”

Thẩm Chiêu tức đến mức quay phắt đi, như muốn tìm ai đó đứng về phía mình.

Kết quả thật sự đụng trúng một người.

Tạ Kiến Vân, vai vắt một chiếc khăn, chẳng biết từ lúc nào đã đến khu của khoa chúng tôi, đứng ngay sau lưng Thẩm Chiêu và tôi.

Thẩm Chiêu giật mình: “Cậu qua đây làm gì?”

Tạ Kiến Vân chỉ nhìn tôi, không thèm để ý cậu ấy.

Dưới ánh mắt của mọi người, anh ta từ từ đưa tay về phía tôi.

“Tôi cũng muốn uống nước.”

Thẩm Chiêu há hốc mồm.

Trong phút ngẩn người, tôi khẽ nhắc anh ta:

“Bạn học này, tôi là người của khoa Văn mà.”

Một cầu thủ đội đối thủ, muốn uống nước, có nhầm chỗ không đây?

Biểu cảm trên mặt anh ta không thay đổi.

“Tôi biết.”

Dù tôi không hiểu gì, nhưng vì tình bạn đồng môn, tôi vẫn lấy một chai nước đưa cho anh ta.

“À… Vậy, cho cậu nè.”

Đây là sở thích kỳ lạ gì vậy?

Thích uống nước của đội đối thủ à?

Tôi vừa bối rối vừa nhìn Tạ Kiến Vân nhận chai nước, nhấp một ngụm nhỏ.

“Ngọt lắm.” Anh ta khen nước của tôi.

Tôi còn chưa biết phải nói gì, Tạ Kiến Vân đột nhiên nghiêng đầu hỏi:

“Tối còn chơi không?”

“Hả?”

Tối gì cơ?

3

Khi tôi còn đang cố gắng nghĩ xem câu hỏi của Tạ Kiến Vân có ý nghĩa gì, thì Thẩm Chiêu đã vỗ tay lên vai anh ta.

“Tối? Tối chơi gì nữa chứ?”

“Tối nay khoa chúng tôi tụ tập ăn uống, cậu cũng muốn đi à?”

Tạ Kiến Vân liếc nhìn cậu ấy, gạt tay Thẩm Chiêu khỏi vai mình.

Sau đó quay lại nhìn tôi.

“Cậu cũng đi chứ?”

Tôi ngớ ra một lúc, rồi gật đầu.

Dù tôi không phải thành viên đội bóng rổ.

Nhưng chuyện tụ tập ăn uống đã được sắp xếp từ lâu.

Tạ Kiến Vân không chút do dự, quay sang hỏi Thẩm Chiêu:

“Có phiền nếu dẫn thêm tôi không?”

Anh ấy đã mở lời thì tất nhiên chẳng ai phiền.

Thậm chí mọi người còn đồng tình ngay lập tức, gọi thêm cả người bên khoa họ tham gia.

Nhưng ai có thể giải thích giúp tôi.

Tại sao Tạ Kiến Vân cứ phải đi sát tôi vậy chứ!

Từ lúc lên xe đến khi xuống xe, anh ấy luôn giữ khoảng cách nửa mét với tôi.

Ánh mắt thì nhìn chằm chằm khiến tôi đứng ngồi không yên.

Tôi cố gắng nhớ lại xem mình đã làm gì đắc tội với anh ấy hay nợ tiền gì không?

Chắc là không nhỉ?

Bị Tạ Kiến Vân bám sát quá, tôi đành dừng bước khi đến chỗ ngồi.

Quay lại mỉm cười gượng gạo: “Cậu ngồi trước đi.”

Anh ấy rõ ràng ngẩn người một lát, rồi như nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt thoáng hiện nét cười.

“Được.”

Anh ấy tiện tay kéo một chiếc ghế ngồi xuống.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng chạy đến ngồi cạnh Thẩm Chiêu cách đó không xa.

Dù không nhìn về phía Tạ Kiến Vân.

Nhưng tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt ngạc nhiên và khó tin từ hướng ấy dán lên người mình.

Tôi bất giác có chút chột dạ.

Thẩm Chiêu hoàn toàn không nhận ra, thấy tôi qua liền nhe răng cười:

“Chị Vi, lát nữa chờ món lên chơi trò gì không?”

“Được thôi.” Tôi gật đầu hời hợt.