4

Trò chơi được chọn là trò kinh điển: Thật lòng hay thử thách.

Người đầu tiên bị hỏi là Tạ Kiến Vân.

Thiên tài được chú ý ở mọi nơi như anh ấy, chủ đề bị hỏi nhiều nhất chắc chắn là chuyện tình cảm.

Khi mọi người hỏi anh ấy đã từng hẹn hò bao nhiêu bạn gái, tôi cũng tò mò nhìn qua.

Lại bắt gặp ánh mắt của Tạ Kiến Vân đang nhìn tôi.

Khi ánh mắt chúng tôi giao nhau, khóe miệng anh ấy lập tức nhếch lên một nụ cười khiến người ta khó lòng đỡ nổi.

Rồi anh ấy cúi đầu, ánh mắt hơi ngượng ngùng.

“Nửa người thôi.”

Mọi người đều sững sờ.

“Nửa là sao?”

“Làm gì có chuyện yêu mà chỉ nửa người?”

“‘Nửa người yêu’ nghe lạ quá.”

Tôi cũng không hiểu, hơi cau mày.

Anh ấy lúc này mới ấp úng giải thích: “Là một người đang trong giai đoạn phát triển tình cảm.”

“Nhưng chúng tôi rất hài lòng về nhau… chỉ thiếu một bước xác nhận mối quan hệ chính thức.”

“Cô ấy nói, muốn chọn một ngày lành tháng tốt.”

Mọi người lập tức hiểu ra.

Rồi bắt đầu trêu chọc anh ấy.

“Cậu đúng là kỳ lạ. Đẹp trai thế mà không chính thức yêu ai lần nào?”

“Cái này thì lạ gì? Không biết Tạ ca ở trường mình nổi tiếng lạnh lùng sao?”

“Bao nhiêu người theo đuổi anh ấy, có thấy anh ấy để ý ai đâu?”

“Biết chứ, nhưng ai ngờ anh ấy lại ‘thuần khiết’ đến vậy!”

Nghe chuyện của Tạ Kiến Vân, cả bàn rôm rả hơn hẳn.

Chỉ có tôi ngồi thu mình trên ghế, khó chịu không yên.

Không phải chứ.

Cái ánh mắt thỉnh thoảng ngượng ngùng anh ấy ném sang tôi là ý gì đây?

Tôi đâu có ‘đang phát triển’ gì với anh ấy!

Nhưng mà, cô gái đó cũng thật kỳ lạ.

Hẹn hò mà cũng phải chọn ngày hoàng đạo.

Tạ Kiến Vân lại còn chịu theo cô ấy nữa.

Cười xỉu.

Trong lúc đó, có người tò mò: “Là cô gái nào vậy, có thể khiến Tạ ca gục ngã thế này?”

“Có phải người trong trường mình không?”

Tạ Kiến Vân nhấp một ngụm trà, cúi đầu nói:

“Phải.”

“Người cụ thể là ai, đợi đến ngày đó, cô ấy sẽ tự nói với mọi người.”

Giọng anh ấy không giấu được ý cười.

Khiến tôi bỗng dưng có một trực giác kỳ lạ.

Cô gái đó, dường như đang ở đây.

Trong nhóm tụ tập ăn uống này.

5

Nhưng mà…

Ở đây, tính cả tôi, cũng chỉ có sáu cô gái.

Trong đó, ba người đã có người yêu.

Tôi cứ thấy có gì đó sai sai, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra.

Đang cố gắng động não, bỗng có người gọi tên tôi.

“Vi Vi!”

“Thịnh Vi!”

“Chị Vi! Đang nghĩ gì thế? Đến lượt chị rồi!”

Thẩm Chiêu chọc tôi một cái, tôi mới hoàn hồn.

“Gì cơ?”

Cậu ấy chỉ vào chai nước trước mặt, tôi mới nhận ra, lần này tôi thua trò chơi.

“Vi Vi, chị có người thích chưa?” Có người hỏi.

Ngay lập tức, một người khác phản bác:

“Hỏi gì kỳ vậy? Chị Vi là đại mỹ nhân, cậu nên hỏi chị ấy từng hẹn hò bao nhiêu người mới đúng!”

Người kia bĩu môi:

“Tôi chỉ nghĩ hỏi giống câu của Tạ ca thì nhạt quá thôi…”

Thấy họ bắt đầu tranh cãi, tôi vội chen vào:

“Không sao, hỏi gì cũng được mà.”

“Tôi chưa thích ai, cũng chưa có ý định yêu đương.”

Thẩm Chiêu thất vọng kêu lên: “Thật á——?”

Tôi gật đầu: “Thật.”

Người thích tôi, tôi không thích.

Người tôi thích, chắc cũng không thích tôi.

Nên tôi chẳng yêu ai hết.

Mọi người xung quanh cũng hơi thất vọng.

“Vi Vi, ngay cả Tạ ca còn ‘cây sắt trổ bông’ mà chị vẫn chưa động lòng sao?”

Câu chuyện lại lôi đến Tạ Kiến Vân, tôi cũng nhìn theo ánh mắt của họ.

Người vừa rồi còn tươi cười, e thẹn như thiếu nữ lần đầu yêu đương là Tạ Kiến Vân, giờ mặt đầy sững sờ.

Thậm chí, còn lộ ra vẻ uất ức rõ ràng.

Khí chất xung quanh anh ấy như nhuốm đầy oán khí.

Mấy người bạn bên cạnh anh ấy còn chẳng hiểu chuyện gì, trừng mắt nhìn tôi một cách khó hiểu.

Tạ Kiến Vân uất ức một hồi lâu, không cam lòng mà hỏi:

“Thịnh Vi, cậu nghiêm túc thật chứ?”

Tôi ngơ ngác:

“Thật mà.”

Sao mọi người không tin tôi nhỉ?

Tôi trông giống kiểu người lăng nhăng lắm sao?

6

Trò chơi chưa diễn ra được bao lâu.

Tạ Kiến Vân đã không giấu nổi vẻ chán nản, nói có việc gấp nên phải đi trước.

Mọi người níu kéo thế nào cũng không được.

Mấy người bạn của anh ta cũng đi theo.

Trước khi đi, họ còn cố ý quay lại lườm tôi một cái.

Cảm nhận sự thù địch rõ rệt đó, tôi thật sự thấy khó hiểu.

Xin lỗi, nhưng tôi không muốn yêu đương thì đụng chạm gì đến ai?

Hơn nữa, chẳng phải Tạ Kiến Vân đã có bạn gái sao?

Tôi ngồi lì trên ghế, gắp vài miếng rau trộn nguội ngắt mà chẳng thấy ngon, cảm thấy bực bội, bèn nói với Thẩm Chiêu một tiếng rồi ra ngoài đi dạo.

Đứng ở cửa nhà hàng, tôi nhìn thấy Tạ Kiến Vân cùng nhóm bạn chưa đi xa.

Họ vây quanh anh ta, mặt đầy tức giận, như đang nói điều gì đó.

Tôi lặng lẽ dựa vào khung cửa, dựng tai lên nghe ngóng.

Có người nói:

“Cô ta rõ ràng là đang thả thính cậu thôi, loại con gái như thế không đáng để cậu đau lòng!”

“Không đúng! Ngay cả thả thính cũng chẳng đến mức lấp lửng thế này, trên mạng thì dính lấy cậu, ngoài đời lại không chịu yêu, đúng kiểu tra nữ rồi còn gì?”

Tạ Kiến Vân nhỏ giọng phản bác:

“Có lẽ cô ấy chỉ không muốn người khác phát hiện mối quan hệ của bọn tôi thôi.”

Lại có người nói:

“Nhưng hai người chơi với nhau lâu thế rồi, lần nào nói đến chuyện xác nhận mối quan hệ, cô ta đều cố tình trì hoãn, rõ ràng là không muốn chịu trách nhiệm với cậu!”

Tạ Kiến Vân lại yếu ớt phản bác:

“Nhưng cô ấy chỉ muốn đợi một ngày lành tháng tốt, có lẽ vì cô ấy rất coi trọng mối quan hệ này.”

Tôi nghe đến đây thì hiểu đại khái.

Họ đang nói về “nửa bạn gái” của Tạ Kiến Vân!

Nghe qua, có vẻ cô gái đó hơi… tệ thật.

Lại có người nói tiếp:

“Tạ ca, cậu đừng bênh cô ta nữa! Tôi xem lịch rồi, ngày lành tháng tốt qua mấy lần rồi, cô ta rốt cuộc muốn đợi ngày nào nữa?”

Tạ Kiến Vân muốn phản bác, nhưng nghẹn lời:

“Cô ấy… có lẽ đang đợi một ngày đặc biệt gì đó.”

Có người không chịu nổi nữa, gào lên:

“Đợi gì chứ? Cậu đừng tự lừa mình nữa! Cái cô Thịnh——”

Thịnh?

Cô gái đó họ Thịnh?

Sao trùng hợp vậy, lại cùng họ với tôi?

Tên của cô ấy…

Nhưng còn chưa nói hết, Tạ Kiến Vân đã bịt miệng người kia lại.

“Đủ rồi! Đừng gọi tên cô ấy như thế.”

“Tôi sẽ tự mình hỏi rõ ràng.”

Chậc chậc.

Cô gái kia đã đối xử như vậy rồi mà Tạ Kiến Vân vẫn ra sức bảo vệ?

Đúng là một kẻ si tình chính hiệu.

7

Khi buổi tụ tập kết thúc, trời đã khá muộn.

Lảo đảo về đến nhà, tôi vẫn nghe thấy tiếng em trai đang chơi game.

“Anh ơi, hôm nay sao anh ít nói thế?”

“Vừa ăn cơm xong mà.”

“Anh không vui à?”

“Chơi game một chút là vui ngay thôi.”

Câu sau ngọt hơn câu trước.

Nghe mà nổi da gà.

Nhưng vì đã quá quen, tôi cũng chẳng để tâm.

Đặt đồ xuống, tôi đi tắm.

Sau khi dọn dẹp xong, bên phòng em trai đã im ắng.

Tôi trở về phòng mình, chui vào chăn.

Vừa nằm chưa bao lâu thì nhận được tin nhắn từ Tạ Kiến Vân.

【Cậu nghĩ thế nào, có thể thẳng thắn nói cho tôi không?】

Tôi giật mình.

Cái gì đây?

Lần trước anh ấy đã gửi nhầm người.

Lần này không thể nào lại nhầm nữa chứ?

Nhưng mà, tôi không hiểu ý anh ấy muốn nói gì.

Tôi thử nhắn lại: 【Cái gì cơ?】

Anh ấy nhắn ngay một dấu hỏi: 【?】

【Trong game cậu gọi tôi là chồng ngọt thế, ngoài đời định bao giờ cho tôi danh phận đây?】

【Cậu còn nói không muốn yêu, vậy gọi tôi là chồng nghĩa là sao?】

【Tụ tập vừa xong lại kéo tôi chơi game tiếp…】

【Tôi thật sự không hiểu cậu.】

【Cậu rốt cuộc có thích tôi không?】

【Dù chỉ một chút, một chút trong game cũng được.】

Tốc độ nhắn của anh ấy rất nhanh.

Tôi vừa đọc xong một câu, câu tiếp theo đã nhảy ra ngay.

Tôi sững sờ nhìn những dòng tin nhắn liên tiếp xuất hiện.

Gọi anh ấy là chồng?

Ai?

Tôi á?

“Hả?”

8

Tôi đờ người một lúc.

Nghĩ lại lúc vừa về nhà, những tiếng “anh ơi” vang vọng của em trai.

Lại nhìn tin nhắn của Tạ Kiến Vân.

Tự nhiên tôi cảm thấy như đã hiểu ra tất cả.

Bảo sao bạn bè của Tạ Kiến Vân lại tỏ ra thù địch với tôi.

Cầm điện thoại trong tay, tôi sững sờ mất vài giây.

Rồi hét lên một tiếng đầy chua chát.

“Thịnh! Phong!”

“Mày bị bệnh à?”

Khi tôi đập cửa phòng em trai, nó như đã chuẩn bị trước,

khóa trái cửa phòng lại.

Qua cánh cửa, nó hét lên:

“Chị, em không đồng ý với anh ấy! Thật sự không có mà!”

Tôi nhìn cánh cửa bị khóa chặt, cười lạnh vì tức.

“Mày không đồng ý mà lại gọi anh ấy là chồng à?”

“Mày có biết mày đang dùng tài khoản WeChat và game của tao không?”

Bên trong vang lên tiếng động nhỏ.

Em trai tôi, cách một lớp cửa, bắt đầu cãi cùn:

“Chị, tại kỹ năng của anh ấy đỉnh quá, lúc đầu em chỉ là xúc động thốt ra thôi.”

“Nhưng mà… anh ấy cực kỳ thích cái cách gọi đó, nên em mới… ừm…”

Tôi thực sự cười vì giận.