Tạ Kiến Vân đâu phải loại người tự luyến như vậy.

Sao anh ấy có thể thích người khác gọi mình là chồng được chứ?

Tôi lạnh lùng: “Bây giờ mày ra đây, tao có thể xử lý nhẹ tay. Nếu không, tao không đảm bảo tương lai của mày sẽ ra sao đâu.”

“Thật không?” Nó thử mở hé cửa một chút.

Tôi lập tức đạp mạnh vào cửa.

Dùng hết sức mình.

Nó ôm bụng, lùi lại mấy bước, la lên:

“Chị, chị mạnh tay quá rồi đấy!”

Tôi không thèm để ý, vớ lấy bất cứ thứ gì trong tầm tay, lao vào cho nó một trận.

Tôi thấy rõ, nó dựa vào việc thi đại học xong, nên bắt đầu ngông cuồng.

Không dạy cho một bài học thì chắc nó sẽ chẳng biết trời cao đất dày là gì.

Sau một trận “giáo dục”, nó ngồi co rúm trong góc, ôm đầu mà rên rỉ:

“Đau quá, đau… đau thật mà…”

9

Qua lời kể của nó, tôi cuối cùng cũng hiểu cách nó biến tôi thành “nửa bạn gái” của Tạ Kiến Vân.

Ban đầu, nó không có ý định giả làm tôi.

Chỉ là Tạ Kiến Vân nhắn tin hỏi nó có phải tôi không.

Nó nhanh trí hỏi ngược lại: “Nếu không phải thì sao?”

Tạ Kiến Vân nói: “Không phải thì anh không chơi cùng nữa.”

Nhìn thấy trang cá nhân đầy thành tích quốc gia của Tạ Kiến Vân, làm sao nó có thể bỏ qua cơ hội này?

Thế là lập tức nhập vai thành tôi.

Hóa ra trước đây tôi cứ nghĩ nó giả làm con gái để nhờ cao thủ kéo hạng, nhưng sự thật thì tinh vi hơn nhiều.

Nó giả làm tôi, đi thả thính Tạ Kiến Vân!

Vì biết rõ lịch trình và tình hình của tôi, nó giả làm tôi một cách hoàn hảo.

Lần trước, khi Tạ Kiến Vân muốn mở mic, nó viện cớ bị bệnh để từ chối, khiến Tạ Kiến Vân gửi tin nhắn “nhắc nhở về cảm cúm” cho tôi.

Lo bị lộ, nó vội vàng nhắn lại cho Tạ Kiến Vân rằng không cần gửi tin, vì “tôi” không thích đọc mấy cái đó.

Nghĩ lại, từ lúc nó nhờ tôi mở mic giúp, mọi thứ đã…

Nhưng tôi vẫn còn thắc mắc.

“Thế còn biến giọng? Giọng mày sao giống giọng tao được?”

Nó khóc lóc:

“Chị… micro điện thoại với ngoài đời khác nhau mà! Em còn đặc biệt tìm phần mềm biến giọng giống chị nhất, tốn hết 68 tệ đấy!”

Tôi tối sầm mặt mũi.

Nói đến chuyện biến giọng, hình như là chính tôi bảo nó dùng.

Nếu giờ nói thật với Tạ Kiến Vân, hình như tôi cũng chẳng có lý lẽ gì để bào chữa.

Một bên là hình tượng “cô gái tệ bạc lợi dụng người khác để lên hạng”.

Một bên là “chị gái xúi em trai giả làm mình để lợi dụng người khác lên hạng”.

Bên nào cũng quá đáng cả!

Tôi nghĩ tới nghĩ lui, đầu óc rối tung lên.

Sao lại có chuyện khó tin thế này chứ!

Âm báo tin nhắn WeChat lại vang lên.

Từ khi Tạ Kiến Vân gửi tin nhắn lần đầu, đã gần nửa tiếng trôi qua.

Tôi bận xử lý em trai, chẳng kịp trả lời một tin nào.

Có lẽ vì chờ quá lâu mà không thấy hồi âm, anh ấy gửi thêm một tin nữa:

【Im lặng là câu trả lời của cậu sao?】

Tôi càng không biết phải nói gì.

Một lát sau, anh ấy lại gửi:

【Tôi buồn lắm.】

Không hiểu sao, khi đọc đến câu này, tim tôi như bị kim châm.

Trong đầu hiện lên vẻ mặt uất ức của Tạ Kiến Vân lúc tối, khi tôi trả lời trong trò chơi.

10

Nghĩ kỹ lại.

Tạ Kiến Vân là người thế nào chứ.

Khoa máy tính đứng đầu bảng xếp hạng, học giỏi, thể thao giỏi, vai rộng eo thon, vừa đẹp trai vừa giàu.

Rõ ràng là đóa hoa cao lạnh.

Vậy mà lại bị em trai tôi, giả làm tôi, đùa giỡn!

Nói ra chắc chẳng ai tin nổi.

Sợ anh ấy chờ lâu quá sẽ sốt ruột, tôi do dự một lúc rồi trả lời:

【Cho tôi thời gian suy nghĩ được không?】

Anh ấy đồng ý rất nhanh.

【Được.】

【Cậu cứ nghĩ kỹ, tôi sẽ đợi.】

Nhưng tôi không ngờ, một lần suy nghĩ lại kéo dài cả đêm.

Khi không thể chống đỡ nổi nữa, tôi chợt nghĩ ra cách tốt nhất là nói thật, xin lỗi và nhận lỗi.

Tôi hẹn Tạ Kiến Vân ra ngoài để nói chuyện.

“Tạ Kiến Vân, tôi muốn xin lỗi và kể cậu nghe sự thật.”

“Người gọi cậu là chồng thật ra không phải tôi, mà là em trai tôi. Tôi đã lâu không chơi game rồi, tài khoản của tôi luôn do nó dùng.”

“Về chuyện biến giọng, tôi thật sự xin lỗi. Tôi không biết người nó chơi cùng là cậu, chỉ vì nó làm phiền quá nên tôi bảo nó dùng biến giọng.”

Nói xong, tôi lo đến mức không dám nhìn vào mắt anh ấy.

Tạ Kiến Vân nhíu mày, trầm ngâm một lúc rồi bật cười lạnh lùng.

“Cậu nghĩ không phải tôi thì có thể như vậy với người khác sao?”

“Và ai biết được cậu có phải vì sợ trước mặt bạn bè không dám thừa nhận mình đang thả thính đàn ông, nên cố ý bịa ra lý do này không?”

“Rõ ràng từ đầu đến cuối, cậu đều biết chuyện.”

“Thịnh Vi, cậu đúng là người không có chút giới hạn nào!”

“Đi! Chúng ta ra ngoài, tôi phải nói cho tất cả mọi người biết những trò xấu xa của cậu. Cậu dám đùa giỡn tôi, tôi sẽ khiến cậu thân bại danh liệt ở trường!”

Tạ Kiến Vân vừa cười lạnh lùng vừa kéo tôi ra ngoài.

Tôi hét lên: “Không!”

Rồi giật mình tỉnh dậy.

Trán tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Lồng ngực phập phồng dữ dội.

Giấc mơ này quá chân thực, tỉnh dậy rồi mà tôi vẫn còn sợ hãi.

Mơ giấc mơ này…

Liệu có phải ông trời đang cảnh báo tôi rằng nếu thú nhận với Tạ Kiến Vân, sẽ dẫn đến kết cục như vậy không?

11

Cho đến tận sáng hôm sau, Tạ Kiến Vân vẫn không gửi thêm tin nhắn nào cho tôi.

May mà hôm nay là cuối tuần, tôi không cần lo sẽ gặp anh ấy ở trường.

Nhưng vừa ăn sáng xong, chưa kịp nghỉ ngơi thì Thẩm Chiêu gọi điện đến.

Giọng cậu ấy rất gấp gáp:

“Chị Vi, chị làm sao vậy? Chị với Tạ Kiến Vân có chuyện gì thế?”

Tôi chết đứng.

Cái gì?

Sao cậu ấy biết?

Tôi cố gắng tỏ vẻ không hiểu:

“Sao lại hỏi vậy?”

Bên kia đầu dây nghe có vẻ khá ồn ào.

“Chúng tôi phát hiện Tạ Kiến Vân say khướt ở quán bar gần chỗ tụ tập hôm qua, miệng anh ta cứ gọi tên chị không ngừng. Giờ thì cả đám đều phát điên rồi!”

Tôi đơ người tại chỗ.

Tạ Kiến Vân được tìm thấy vào lúc này, chẳng lẽ anh ấy đã ở ngoài cả đêm sao?

Thẩm Chiêu tiếp tục nói:

“Hôm qua anh ấy còn nói có bạn gái, vậy mà giờ lại gọi tên chị? Anh ấy không phải đang bắt cá hai tay đấy chứ?”

“Thật phí công hôm qua tôi còn khen anh ấy thuần khiết, hóa ra lại là tra nam!”

Tôi tối sầm mặt.

Hiểu lầm giữa tôi và Tạ Kiến Vân còn chưa giải quyết xong.

Hiểu lầm từ người ngoài đã bắt đầu trở nên kỳ lạ thế này.

Tôi vội vàng giải thích với Thẩm Chiêu:

“Không phải như cậu nghĩ đâu, đừng nói linh tinh.”

“Các cậu bên đó có bao nhiêu người? Không ai được phép lan truyền chuyện này lung tung.”

Thẩm Chiêu ngạc nhiên:

“Thịnh Vi, bây giờ chị còn bênh vực tra nam nữa sao? Chẳng phải chị nói chị không quan tâm đến đàn ông sao?”

Tôi cảm thấy như đang nói chuyện với một bức tường.

Chỉ nghĩ đến việc tin đồn có thể lan xa đến mức nào, tôi đã đau đầu muốn nổ tung.

Tôi quyết định đến hiện trường.

“Đợi tôi đến đó. Trước khi tôi đến, không ai được nói gì hết. Nếu không, tôi sẽ báo với thầy cô!”

Thẩm Chiêu càng ngỡ ngàng:

“Thịnh Vi, chị điên rồi sao? Vì một người đàn ông mà dọa nạt chúng tôi?”

“Im đi!”

12

Tôi vội vàng theo địa chỉ Thẩm Chiêu gửi đến quán bar.

Vừa vào cửa, rẽ phải một đoạn, tôi đã thấy một nhóm người vây quanh một chỗ ngồi.

Ở giữa họ là một người vẫn đang gục xuống bàn chưa tỉnh.

Thẩm Chiêu nhìn thấy tôi từ xa, theo bản năng định chào hỏi, nhưng có vẻ nghĩ lại thấy bực bội, bàn tay giơ lên giữa chừng lại hạ xuống.

“Thịnh Vi, trước đây gọi chị đi ăn còn phải kéo lê mãi, hôm nay vì một người đàn ông, chị bay tới luôn đấy à?”

Mấy người bạn bên cạnh cũng gật đầu tán đồng.

Tôi làm bộ muốn đánh người, cuối cùng mới khiến đám đông tản ra một chút.

Lại gần mới thấy, Tạ Kiến Vân gục một mình trên bàn, nửa khuôn mặt lộ ra ngoài, mắt nhắm nghiền, hàng mi dài tạo thành một bóng mờ trên má.

Đôi môi mỏng khẽ mở khẽ khép, mơ màng gọi:

“Thịnh Vi… tại sao…”

Tôi lặng lẽ che mặt, xoay người đứng chắn trước Tạ Kiến Vân.

“Mọi người đi hết đi, để tôi xử lý.”

“Hôm nay coi như không ai thấy Tạ Kiến Vân, nếu không, hậu quả các cậu tự biết.”

Để ngăn chặn lời đồn lan rộng, tôi phải hung dữ đe dọa.

Thẩm Chiêu vừa lầm bầm chửi rủa, vừa kéo mọi người rời đi.

Xác nhận họ đã đi xa, tôi quay lại, ngồi xuống cạnh Tạ Kiến Vân.

Do dự hồi lâu, tôi thử đẩy nhẹ vai anh ấy.

Cả người anh ấy bị tôi đẩy lật qua một bên, nhưng vẫn không tỉnh.

Mắt mơ màng mở ra trong chốc lát, miệng lẩm bẩm:

“Nóng…”

Nóng?

Tôi giật mình, vội đưa tay sờ trán anh ấy.

Cảm giác nóng rực dưới lòng bàn tay khiến tôi sợ hãi.

Sao Tạ Kiến Vân sốt cao đến thế này?

Không kịp nghĩ nhiều, tôi nhờ nhân viên quán bar giúp đưa anh ấy lên xe, rồi nhanh chóng chở đến bệnh viện.

13

Tạ Kiến Vân được nằm lên giường bệnh, truyền dịch.

Bác sĩ còn mắng tôi một trận vì để anh ấy sốt đến ngất mới đưa đi.

Tôi đứng bên cạnh, lặng lẽ cắn móng tay, cảm giác trong lòng không diễn tả nổi.

Ngồi trông gần cả buổi sáng, cuối cùng anh ấy cũng tỉnh lại.

Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy tôi, rõ ràng Tạ Kiến Vân rất vui.

“Vi Vi?”

Dù anh ấy yếu đến mức không làm nổi biểu cảm gì nhiều, nhưng tôi vẫn cảm nhận được nụ cười trong ánh mắt.

Tôi thở dài.

“Là tôi.”

“Sao tối qua cậu lại đi uống đến say thế? Chẳng phải tôi đã nói, để tôi suy nghĩ sao?”

Khi tôi nhắc đến chuyện này, nụ cười mỏng manh trên môi Tạ Kiến Vân dần nhạt đi.

Giọng anh ấy nhỏ như tiếng muỗi:

“Tôi… đợi cậu lâu quá…”

Tôi đưa tay lên ôm trán.

Thấy tôi không nói gì, Tạ Kiến Vân cúi đầu, không nhìn tôi nữa, nhếch môi cười nhạt.

“Vậy là cậu khó xử lắm à?”

Tôi lắc đầu, rồi lại gật đầu.

Chúng tôi vẫn chưa cùng tần số với nhau.

Khó xử, nhưng không phải vì cùng một lý do.

Đôi mắt cụp xuống của Tạ Kiến Vân, khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu, ánh mắt mang theo nét buồn nhè nhẹ.

Phối hợp với gương mặt tinh tế đẹp như tác phẩm nghệ thuật của anh ấy, khiến tôi không khỏi mềm lòng.

Cứ kéo dài mãi thế này cũng không phải cách.

Sớm giải thoát, sớm nhẹ lòng.

Anh ấy đang yếu thế này, chắc cũng chẳng đủ sức lôi tôi đi nói cho cả thế giới biết.

Tôi cắn răng.

“Tạ Kiến Vân, tôi muốn nói thật với cậu một chuyện.”

Anh ấy chậm rãi ngẩng đầu lên, muốn nhìn tôi nhưng lại không dám.

Còn tôi thì càng không dám nhìn thẳng vào anh ấy, nhắm mắt nói liền một hơi:

“Tôi chưa từng chơi game với cậu. Tài khoản game của tôi từ lâu đã cho người khác mượn. Người gọi cậu là chồng không phải tôi. Đây không phải cái cớ để tôi trốn tránh trách nhiệm, mà là sự thật. Tôi thề tôi không lừa cậu. Tôi biết tài khoản của tôi bị người khác chơi, nhưng tôi thật sự không biết họ chơi như vậy. Xin lỗi cậu, thật lòng xin lỗi!”

Nói xong một hơi, tôi suýt không kịp thở.

Tôi hé mắt nhìn trộm.

Thấy Tạ Kiến Vân đang chăm chú nhìn tôi, ánh mắt nghiêm túc hơn bất cứ lúc nào.

Một lúc lâu sau, anh ấy nhìn xuống mu bàn tay đang cắm ống truyền nước, bật cười tự giễu.

“Ừ, tôi hiểu rồi.”

“Cậu đi đi, tôi tự lo được.”

Tôi sững sờ vài giây.

Chỉ thế thôi?

Phản ứng bình thản thế này, chấp nhận mọi chuyện dễ dàng thế sao?

Nhưng nghĩ lại, với tình trạng hiện tại của anh ấy, không chấp nhận thì cũng chẳng làm được gì khác.