Tôi liếc nhìn ba tôi, mắt ông đỏ ngầu, tay trái đặt lên ngực áo vest, tay phải cầm ly cocktail, uống một ngụm đầy oán hận.
Tôi giật mình.
Không thể để ba mẹ xảy ra chuyện được!
Tôi buông tay mẹ, len lỏi khéo léo qua đám đông.
Tôi kéo tay áo ba tôi, lén lút lục túi áo ông.
Quả nhiên, thật sự có một gói bột!
Khi tôi đang cố gắng né mọi người để đổ chỗ bột đó vào thùng rác.
Bỗng nhiên, một người xuất hiện trước mặt tôi.
Tay tôi run lên, bột đổ hết vào ly rượu trên khay của phục vụ.
“Bạn là ai?”
Một cậu bé trạc tuổi tôi, vẻ mặt lạnh nhạt nhưng ánh mắt đầy tò mò nhìn tôi.
Tôi vội bịt miệng cậu bé, dặn cậu coi như chưa thấy gì.
Tôi dúi vào tay cậu một nắm kẹo lớn, coi như hối lộ.
Đau lòng quá, đây là chỗ kẹo tôi tích cóp rất lâu đấy.
Tôi cầm ly rượu, còn chưa kịp giả vờ đánh đổ.
Ba tôi đã tinh mắt nhìn thấy tôi, ôm tôi vào lòng, tiện tay cầm lấy ly rượu, ngửa đầu uống cạn:
“Vẫn là con gái thương ba, còn đặc biệt mang rượu đến cho ba nữa.”
Tôi chột dạ vô cùng.
Chạy sang chỗ mẹ, nói: “Ba uống say rồi, phải về phòng nghỉ trước.”
“Mẹ sẽ đưa ba về phòng rồi sẽ quay lại tìm con, con đừng đi lung tung nhé.”
Mẹ dặn dò.
Tôi ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế.
Lúc này, tôi thấy cậu bé khi nãy đang bị mấy đứa nhỏ vây quanh, hình như đang bị bắt nạt.
Tôi vén váy công chúa lên, với danh xưng “chị đại số một” của trại trẻ mồ côi, tôi tuyệt đối không để bất cứ đứa nhỏ nào bị bắt nạt trước mặt tôi.
Tôi hùng hổ bước đến.
Vừa mới đi tới, mấy đứa trẻ kia đã oa oa khóc rồi bỏ chạy.
Tôi?
Trông tôi đáng sợ thế sao?
Tôi sờ lên má mình, mềm mềm mà, rõ ràng rất dễ thương mà.
Tôi chọc chọc vào mặt cậu bé, cậu nhíu mày khẽ nói: “Tôi tên là Triệu Hoài Xuyên.”
Tôi vui mừng, vội giới thiệu:
“Tôi tên là Mục Tử Cầm, tôi tám tuổi, tôi biết hát và nhảy, ba mẹ tôi…”
Tôi còn chưa nói hết, Triệu Hoài Xuyên đã cúi đầu, vẻ mặt uể oải, nhỏ giọng: “Buồn ngủ.”
Là một đứa trẻ tốt bụng và nhiệt tình giúp đỡ người khác, đương nhiên tôi phải đi theo giúp cậu rồi!
Tôi nhảy nhót theo cậu về phòng.
Cậu ra hiệu cho tôi mấy lần, tôi làm ra vẻ khó xử:
“Nam nữ khác biệt, lẽ ra tôi không nên ngủ chung với cậu, nhưng nếu cậu không nỡ xa tôi, tôi cũng có thể miễn cưỡng đồng ý vậy.”
Sau đó, tôi mặc kệ ánh mắt hoảng loạn của cậu, ôm cậu ngủ như ôm bé gấu bông Abebe của tôi thường ngày, ngủ ngon lành.
Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi chợt nhớ ra mẹ từng dặn tôi phải làm gì đó…
Thôi, đầu óc tôi đơ rồi.
Lúc này, đạn mạc lại nhảy lên rầm rộ:
【Cô nàng nữ phụ ngốc nghếch lại đi dây dưa với phản diện rồi, nhìn xem, cậu bé bên cạnh cô ấy, rõ ràng là phản diện nhí tương lai!】
【Vẫn là thấy thương cho cặp đôi nhân vật chính, lần nào gặp phản diện cũng chẳng có chuyện tốt.】
【Nhưng mà, bột thuốc đã bị phản diện tự uống rồi, cốt truyện gốc còn tiếp diễn được không?】
【Trong cốt truyện gốc, ngày mai là lúc phản diện thân bại danh liệt, cưỡng đoạt vợ người khác, rồi bị tống vào tù mà.】
Ngày hôm sau, tôi dụi dụi mắt, mới nhớ ra lời đạn mạc hôm qua.
Chết rồi!
Tôi chưa kịp mang giày, đã chạy thẳng đến phòng ba.
Bên ngoài phòng đã vây đầy người, ai nấy đều cầm máy quay và đèn flash, ra sức ghi lại scandal của phản diện.
Nam chính đứng trước cửa, lửa giận cháy trong mắt, gõ cửa thình thịch.
Người bên trong mãi không mở.
4.
Mọi người trợn tròn mắt nhìn ba tôi trong bộ dạng quần áo xộc xệch bước ra.
Phía sau ló ra cái đầu, là mẹ tôi với vẻ mặt thẹn thùng.
Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó, tim lại thót lên.
“Vợ chồng tôi mở phòng, các người định làm gì hả?”
Giọng ba tôi mang theo ý đe dọa, đám phóng viên thấy tình hình không ổn liền bỏ chạy tán loạn.
Nam chính cảnh giác liếc vào trong phòng.
Mẹ tôi vặn tai tôi, lo lắng hỏi: “Con chạy đi đâu vậy?”
Tôi đảo mắt, “Con đi giúp đỡ người yếu thế, cậu ấy thật tội nghiệp, con thật là người tốt.”
Cả hai người đều không tin lời tôi, nhưng thấy tôi không bị thương, cũng không tủi thân nên không truy cứu.
Vội vàng đưa tôi rời khỏi nơi thị phi này.
【Cặp phản diện không tan rã, ngược lại tình cảm còn ấm lên. Đây là…?】
【Nữ phụ pháo hôi cũng có chút bản lĩnh đấy, nhưng không nhiều.】
【Phản diện sinh ra là để làm bàn đạp cho nhân vật chính thôi, lần này chỉ là may mắn thôi.】
【Với mức độ yêu thầm của phản diện dành cho nhân vật chính, sớm muộn gì cũng sẽ lật xe.】
Tôi siết chặt nắm tay nhỏ.
Họ không phải là những kẻ phản diện xấu xa gì cả, họ là ba mẹ tốt nhất của tôi.
Ba mẹ tôi kiên quyết gửi tôi vào trường quý tộc.
Dù tôi đã dùng hết sức lực và mọi chiêu trò chống lại.
Nhưng không đấu lại được một câu nói nhẹ hẫng của ba:
“Ba chịu thua rồi, giao cho thầy cô dạy dỗ con đi.”
Khiến một phản diện tự cho mình tài trí hơn người phải thốt lên như vậy, ở một mức độ nào đó, tôi cũng là nhân tài rồi.
Tuy rằng trường quý tộc đồ ăn ngon, thầy cô dịu dàng, còn được nghỉ lễ đúng hạn.
Nhưng!
Nhưng nam nữ chính đều học ở trường này!
Tôi tới đó chẳng phải để làm pháo hôi sao?
Tôi níu lấy ống quần ba, làm nũng.
Nhưng không lay chuyển được ông.
Tôi lại quay sang mẹ, mẹ chỉ đưa cho tôi một hộp bánh quy, dặn tôi chia cho các bạn cùng lớp.
Quả nhiên, quyết định của ba tôi là không thể thay đổi.
Tôi chỉ có thể cầu mong đừng học chung lớp với nam nữ chính.
Ai ngờ, ba tôi vung tay một cái.
Quyên góp hai tòa nhà.
Đưa tôi vào thẳng lớp ưu tú.
Ba à, cần gì phải thế chứ.
Thế là tôi ôm hộp bánh quy, mặt đối mặt với nam nữ chính đang ngồi dưới lớp.
【Cuối cùng cũng đến lúc vào chiến trường rồi!】
【Nữ phụ lại sắp bày ra trò quái đản rồi, theo cốt truyện, cô ấy sẽ chia bánh quy cho nam nữ chính, kết quả là nữ chính dị ứng với lúa mì, khiến nam chính từ đó chán ghét nữ phụ.】
【Pháo hôi nữ phụ mà, sinh ra là chất xúc tác cho tình cảm của nam nữ chính.】
Tức đến mức tôi chỉ muốn cầm hộp bánh quy ném vào đầu hai người kia.
Thầy giáo bảo tôi chọn chỗ ngồi.
Tôi bỏ qua chỗ ngồi vốn theo cốt truyện là ở giữa nam nữ chính, chuyển sang ngồi cạnh cậu bạn đang ngủ gật bên cửa sổ.
Cậu ấy lười biếng chống đầu, liếc tôi một cái.
Hộp bánh quy của tôi “rầm” một tiếng đặt lên bàn cậu ấy.
“Cho cậu đấy.”
Tôi nhìn cậu với vẻ mặt đau khổ.
Cậu ấy nhíu mày: “Cậu tặng quà cho tôi, hay muốn tiễn tôi đi vậy?”
Cậu ấy không những không giận mà còn cười:
“Nữ phụ là thể chất hút phản diện sao?”
“Giữa mấy chục người, nhắm trúng phản diện chuẩn thật.”
Trên sổ ghi danh ghi tên cậu ấy – Triệu Hoài Xuyên.
Nghe cũng quen phết.
Tôi là đồng minh trung thành nhất của phản diện.
Phản diện ăn bánh quy, tôi giúp cậu ấy lau miệng;
Phản diện ngủ trưa, tôi quạt cho cậu ấy;
Phản diện đi vệ sinh, tôi giúp cậu ấy cởi quần.
Cậu ấy đè tay tôi lại, “Cái này thì không cần, cậu ra ngoài đi.”
Hơi tiếc ghê.
Bận rộn cả ngày, cuối cùng tôi cũng đưa được phản diện vào phòng y tế.
Tôi lo lắng đi theo Triệu Hoài Xuyên, còn cậu ấy thì rất bình thản.
Bác sĩ trách mắng, đã dị ứng với lúa mì mà còn ăn nhiều bánh quy như vậy.
Có hai chai dịch truyền phải truyền.
Tôi buồn bã xin lỗi Triệu Hoài Xuyên.
Cậu ấy chẳng để tâm.
“Quà cậu tặng, tôi rất thích mà.”
Sau đó, cậu ấy khẽ nói: “Đây là lần đầu tiên tôi nhận được quà.”
Tôi không nghe rõ.
Nhưng đạn mạc đã thay cậu ấy nói rồi.
【Nhìn tiểu phản diện miệng nói ghét nhưng lòng lại thích, dễ thương vậy sao? Tôi sắp đầu hàng rồi.】
【Tiểu phản diện thật sự thích nữ chính Cố Nam Chi sao? Sao cảm giác cậu ấy với nữ phụ Giang Tử Cầm hợp nhau hơn ấy?】
【Phá CP là tội lớn nhất đấy biết không!】
Đạn mạc ồn ào tranh cãi.
Có thể giúp phản diện thoát khỏi biển khổ tình yêu.
Tôi chỉ cảm thấy thật mãn nguyện.