5.
Cố Nam Chi chủ động tìm tôi.
Cô ấy nói tôi đã cướp đi cuộc sống hạnh phúc vốn thuộc về cô ấy.
Tôi chỉ vào chính mình:
Tôi sao?
Gia đình phản diện mà cô từng chê bai kia sao?
Cố Nam Chi vừa khóc vừa tố cáo, mỗi câu nói của cô ấy đều tự vả vào mặt mình.
Nhiều học sinh đi ngang qua hành lang tỏ ra rất hứng thú với cuộc đối thoại giữa chúng tôi.
Không ít người chưa hiểu rõ sự tình đã vội vàng an ủi Cố Nam Chi đang khóc lóc đáng thương, rồi quay sang trút giận lên người tôi – kẻ vô tội.
Tôi tức giận.
“Các người mù hết rồi sao?”
“Tôi cách cô ấy ba thước, đến sợi tóc còn chẳng chạm vào được.”
Nhưng khán giả luôn mù quáng.
Tôi bị cả lớp cô lập.
Ngay cả bạn cùng bàn của tôi – Triệu Hoài Xuyên – cũng không tránh khỏi vạ lây.
Không sao.
Tôi có bánh quy để nhai, thật là ngon.
Tôi thích tắm nắng và ăn bánh quy.
Nam chính Hà Cửu Tiêu thì thích chơi bóng rổ.
Vị trí sân bóng rổ nằm trên cùng một đường thẳng với tầm mắt của tôi.
“Nghe nói chưa? Giang Tử Cầm thầm thích nam thần Hà Cửu Tiêu đó.”
“Đứng núi này trông núi nọ, bắt cá hai tay, tôi thật sự thấy tội cho Triệu Hoài Xuyên.”
“Không ngờ Giang Tử Cầm lại là người tệ như vậy, bắt nạt xong Cố Nam Chi còn muốn cướp bạn trai của cô ấy.”
Là sao chứ?
Tôi Giang Tử Cầm đã chọc ai, ghét ai rồi?
Đến cả ánh mắt của Triệu Hoài Xuyên nhìn tôi cũng có chút kỳ lạ.
Cậu bạn ăn trưa chung với tôi lâu nay đột nhiên bỏ tôi mà đi.
Tôi sao có thể nhịn được.
Tôi lập tức túm lấy cổ áo Triệu Hoài Xuyên, chất vấn: “Rốt cuộc tại sao cậu tránh mặt tôi?”
Động tác của tôi quá mạnh, khiến mấy cái cúc áo của cậu ấy bung hết ra.
Hộp cơm cũng rơi xuống đất, văng tung tóe.
Triệu Hoài Xuyên khẽ kéo khóe môi, vẻ mặt lạnh nhạt: “Cậu đã thích người khác rồi, còn tìm tôi làm gì?”
Tôi không hiểu.
“Cậu cũng tin mấy tin đồn đó sao? Cậu thật sự không hiểu tôi chút nào rồi.”
“Trong lòng tôi chỉ nghĩ đến gà rán, vịt quay, hamburger, khoai tây chiên và pizza thôi…”
Tôi chọt chọt vào ngực cậu ấy, cậu ấy dần thả lỏng lông mày, rồi cướp luôn hộp cơm của tôi.
“Cùng ăn đi.”
Là hai đứa đứng chót bảng.
Tôi và Triệu Hoài Xuyên càng ngày càng tiến sâu trên con đường phản diện.
Họp phụ huynh.
Ba tôi tham gia.
Mẹ của Hà Cửu Tiêu cũng tham gia.
Phản diện gặp nữ chính, trời đất sấm sét!
Tôi kéo Triệu Hoài Xuyên chạy ra sân chơi, đồng thời dùng đạn mạc để theo dõi trực tiếp tình hình họp phụ huynh.
Tôi lo lắng:
“Phản diện lại muốn bày trò rồi, còn muốn nhờ con nhà nữ chính kèm học cho con gái đứng bét lớp của mình, thực chất là có ý đồ không tốt.”
“Gia đình phản diện toàn là những kẻ đầy mưu đồ!”
“Vợ chồng chính diện đã yêu nhau nửa đời người, giờ trung niên lại gặp phản diện đến phá hoại.”
Tôi!
“Tôi không muốn Hà Cửu Tiêu làm gia sư cho tôi!”
Triệu Hoài Xuyên siết chặt nắm đấm.
“Tôi cũng có thể kèm cậu.”
Tôi cười ha ha, kẻ đứng áp chót dạy kẻ đứng bét.
Đúng là những con người khổ tận cam lai tụ họp với nhau.
Triệu Hoài Xuyên nghi ngờ: “Cậu không tin tôi sao?”
Tôi ừ một tiếng, “Nếu lần sau cậu thi được đứng nhất, tôi sẽ khuyên ba tôi nhờ cậu làm gia sư cho tôi.”
Gần cuối buổi họp phụ huynh, ba tôi chủ động tìm nữ chính, chuẩn bị hỏi chuyện học thêm.
Ánh mắt ông vẫn còn chút lưu luyến.
Xem ra mạch tình cảm của cốt truyện gốc vẫn đang âm thầm vận hành.
Tôi kéo ba tôi lại, dẫn ông đến trước mặt Triệu Hoài Xuyên, giới thiệu cậu ấy.
Tôi tâng bốc cậu ấy lên tận mây xanh, dìm nam chính xuống tận bùn.
Dù sao trước giờ đạn mạc cũng hay dìm gia đình phản diện của tôi như thế mà.
Cố Nam Chi lao vào lòng nữ chính, nước mắt lưng tròng.
Nữ chính cảm động trước sự kiên cường của cô ấy.
“Giám đốc Giang, trước đây ông không muốn nhận nuôi Nam Chi, bây giờ tôi muốn nhận cô ấy làm con gái nuôi.”
【Không hổ là vợ chồng chính diện, vừa hiền lành vừa nhân hậu.】
【Gia đình phản diện không thèm đoái hoài đến nữ chính nhỏ bé của chúng tôi, đúng là có mắt không tròng.】
【Nhìn thấy cảnh tượng ấm lòng này, cảm động đến rơi hai giọt nước mắt.】
Đây là nước mắt cá sấu chứ gì!
Còn cái đám đạn mạc này cũng thật dễ thay lòng đổi dạ, Cố Nam Chi trước kia coi thường phản diện, bây giờ lại trách gia đình phản diện không cần cô ta.
Chỉ cần được định danh là nhân vật chính, thì nhất định là chính diện sao?
Ba tôi – một tổng tài bá đạo – nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt đen kịt.
Ân tình cuối cùng với nữ chính cũng tan thành mây khói.
Tôi phấn khích đập tay với Triệu Hoài Xuyên.
Ai ngờ, một tuần sau, vợ chồng chính diện lại dọn đến biệt thự bên cạnh nhà tôi.
6.
Hàng xóm mang quà mừng nhà mới tới.
Mẹ tôi nhận quà, ánh mắt dừng lại trên gương mặt nam chính một lúc.
Xem ra ảnh hưởng của nam chính đối với mẹ tôi vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Tôi cũng không trách mẹ.
Ông bà ngoại tôi khá nghiêm khắc, mẹ tôi khi còn nhỏ là người khá rụt rè.
Thanh mai trúc mã ngày nào cũng đến đón mẹ tôi đi học.
“Chàng cưỡi ngựa trúc đến, quanh giường hái quả thanh mai.”
Một lần, mẹ tôi đi đường tắt về nhà, gặp phải một nhóm lưu manh.
Mười đánh một, dù mẹ tôi tinh thông Taekwondo, Judo và nhiều môn võ khác, nhưng hai tay sao địch nổi bốn tay.
Mẹ tôi vẫn bị đá một cú.
Tiền trong cặp cũng bị cướp sạch.
Vừa hay lúc đó, thanh mai trúc mã của mẹ đi ngang qua, đánh cho tên cầm đầu một trận, tiền cũng giữ lại được.
Dưới hiệu ứng cầu treo, mẹ tôi rung động, đem lòng yêu anh ta, đeo bám mãi không buông, nhưng lại hết lần này đến lần khác bị tổn thương.
Điểm số thảm hại của tôi giống như cơn mưa phùn, rơi lất phất trên đầu từng người thân trong nhà.
Ngay cả mẹ tôi – người vốn chẳng quan tâm đến thành tích, chỉ quan tâm tôi ăn ngon ngủ kỹ – cũng lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.
Hai vị phụ huynh tốt nghiệp Ivy League, đối mặt với bài kiểm tra mà dẫm chân hai phát lên còn được điểm cao hơn tôi, đều lộ vẻ khổ sở.
“Hay là, qua nhà bên nhờ con trai nhà họ Hà kèm học đi, bạn cùng tuổi dễ nói chuyện hơn.”
Tôi lập tức cảnh giác.
Ba tôi cũng phản đối: “Tử Cầm ngồi cùng bàn với một bạn học giỏi, có thể nhờ cậu nhóc nhà họ Triệu kèm học.”
Lúc đó tôi mới biết mình khoác lác quá đà.
Mẹ tôi do dự một chút, rồi quyết định để Triệu Hoài Xuyên qua dạy kèm tôi vào tuần sau.
Tôi định thay Triệu Hoài Xuyên từ chối.
Ai ngờ mẹ tôi đưa ra phương án dự phòng: sẽ nhờ Hà Cửu Tiêu dạy kèm.
Hết đường lui, tôi lén nhắn tin cho Triệu Hoài Xuyên.
Tử Cầm:【Kỳ sau cậu có thể thi đứng nhất không? (mồ hôi.jpg)】
Tử cầm: “Ba mẹ tôi muốn cậu làm gia sư cho tôi, cậu phải diễn cho giống, đừng để họ phát hiện.”
Hoài Xuyên: 【Được.】
Tử Cầm: “Đừng làm chuyện ngốc đấy, tôi không muốn đóng vai cảnh ngục cùng cậu đâu.”
Hoài Xuyên: “Tin tôi đi. (xoa đầu.jpg)”
Tôi thật sự muốn tin cậu ấy, nhưng năng lực của cậu ấy lại không cho phép.
Tôi chỉ biết cố gắng kéo dài thời gian với ba mẹ.
Ít nhất kéo được ngày nào hay ngày đó.
Ba mẹ yêu tôi thế này, chắc cũng không đến mức đánh chết tôi vì điểm 0 đâu.
Sau kỳ thi cuối kỳ.
Ngày hôm sau có kết quả.
Tôi nhìn thấy người đứng nhất là Triệu Hoài Xuyên, còn người đứng cuối vẫn là tôi.
Tôi nhỏ giọng nói với Triệu Hoài Xuyên: “Dù gì đi nữa, cậu cũng không thể gian lận chứ!”
Triệu Hoài Xuyên khẽ cười: “Không gian lận, yên tâm.”
Quả nhiên, cả lớp và thầy cô đều không tin kết quả của Triệu Hoài Xuyên.
Cậu ấy bị gọi riêng ra nói chuyện, rồi làm thêm một bài kiểm tra khác.
Vẫn là gần như đạt điểm tuyệt đối ở tất cả các môn.
Cậu ấy mỉm cười xoa đầu tôi: “Tuần sau tôi qua nhà cậu dạy thêm.”