8
Ca phẫu thuật cuối cùng cũng kết thúc suôn sẻ, không xảy ra sự cố nào.
Cố Cảnh Trình được đẩy về phòng bệnh, chính thức bước vào những ngày tháng nằm úp mặt dưỡng thương.
Sáng hôm sau, tôi vừa bước chân vào văn phòng.
Y tá đã vội vàng chạy đến:
“Bác sĩ Lương, giường 52, cái anh đẹp trai mặt giống minh tinh kia, nói là thanh mai trúc mã của chị, đòi đích danh chị đích thân thay băng cho anh ta đó~”
Cố! Cảnh! Trình! Tên này có thể yên ổn một phút không?!
Tôi bóp trán, mệt mỏi:
“Nói với anh ta, đừng đi rêu rao khắp nơi là quen tôi! Tôi còn muốn giữ thể diện đấy!”
Ai mà có thanh mai trúc mã đi mổ trĩ mà rống lên khiến cả tầng tưởng có vụ giết người xảy ra?
Lời còn chưa dứt.
“Đinh!”
Lại là âm thanh đáng chết nhưng vô cùng du dương đó — tiếng nhận chuyển khoản.
【WeChat nhận: 52.000 tệ. Ghi chú: Thay thuốc】
Tôi nhìn chằm chằm vào dãy số trên màn hình điện thoại, im lặng suốt 5 giây.
Rồi nở nụ cười chuyên nghiệp.
Đẩy cửa bước vào phòng bệnh, Cố Cảnh Trình đang nằm úp sấp trên giường nghịch điện thoại.
Nghe thấy tiếng động, lập tức ném máy, ánh mắt tội nghiệp nhìn sang.
“Cởi quần, nằm xuống, mông chổng lên.”
Tôi nói ngắn gọn, đeo găng tay nhanh như chớp.
Sau màn “cạo cỏ chết xã hội” hôm qua, chút cảnh tượng này đã không còn đủ sức gây sóng gió trong lòng tôi nữa rồi.
Cố Cảnh Trình giờ cũng buông xuôi hoàn toàn.
Chỉ là, khi bông tẩm thuốc chạm vào vết thương—
“Áo!!! Nhẹ tay chút tổ tông ơi!!”
Tiếng rống quen thuộc lại vang lên, xuyên thấu không khí.
Tôi mặt không đổi sắc, tay vừa nhanh vừa chuẩn:
“Im. Còn la nữa là tôi cho thực tập sinh vô thay, luyện tay nghề.”
Hắn lập tức im re.
Nhưng vẫn không nhịn được lầm bầm:
“Tôi có thể xuất viện chưa? Chỗ quỷ quái này tôi không muốn ở thêm một giây nào nữa…”
“Không được. Tối thiểu phải ở lại quan sát ba ngày, ăn uống phải nhạt, kiêng đồ cay.”
“Còn ba ngày nữa á! Đó chẳng khác gì lấy mạng tôi!!”
Hắn rên rỉ thảm thiết.
Đúng lúc đó, y tá trực mang vào một túi đồ ăn:
“Bác sĩ Lương, đồ ăn ngoài của chị đây~”
“Cảm ơn nhé.”
Mắt tôi sáng rỡ, lập tức ném tên oán phụ nào đó ra sau đầu.
Ngồi ngay cạnh giường hắn, tôi bắt đầu… xì xụp.
“Lương Y, cô dám ăn lẩu cay trước mặt một người đáng thương chỉ được uống cháo trắng như tôi à?!”
Hắn vừa nhúc nhích, đau đến mức tru lên,
“Lương Y cô còn lương tâm không?! Có y đức không?! Bị chó gặm rồi hả!!!”
Tôi chẳng buồn ngẩng đầu.
Xì xụp.
Thơm phức.
Tôi nhẹ nhàng rút khăn giấy lau miệng, vô cùng tao nhã:
“Cố Cảnh Trình, anh nên hiểu, bác sĩ cũng là người. Làm việc cường độ cao thì phải bổ sung năng lượng. Với lại.”
Tôi liếc hắn đang đau đớn đến méo mặt, khẽ nhếch môi cười:
“Thấy anh rên khỏe, tiếng to, tinh thần vẫn tốt là tôi yên tâm rồi. Nghĩa là hồi phục ổn đấy. Ngoan, chịu đựng một chút, đợi xuất viện rồi tôi mời anh ăn—”
“Mì nước trong, ăn no.”
“Mì! Nước! Trong!”
Cố Cảnh Trình hét lên tuyệt vọng, nước miếng nuốt ừng ực:
“Lương Y cô là ác quỷ! Tôi xin cô đấy, cho tôi một miếng thôi! Một miếng thôi! Cho tôi cảm nhận một chút mùi vị nhân gian đi mà! Tôi thề không chạm vào ớt dầu đâu, chỉ nếm nhẹ thôi!”
Hắn giơ một ngón tay, tội nghiệp năn nỉ:
“Nghĩ tới tình cảm bao nhiêu năm của hai chúng ta, thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau…”
“Ừm…”
Tôi làm ra vẻ suy nghĩ nghiêm túc.
Rồi, dưới ánh mắt đầy hy vọng của hắn, tôi chậm rãi bưng bát lẩu cay lên, dí sát mũi hắn, lắc một vòng toàn phương hướng.
“Ngửi tí đỡ thèm đi.”
Tôi cười tươi rói, thu bát về, xoa mái tóc rối như tổ chim của hắn:
“Ngoan nào, vì tốt cho anh cả thôi, y lệnh như núi.”
Cố Cảnh Trình: “……”
Vài giây sau, tiếng gào thét vang trời nổ tung trong phòng bệnh:
“A a a tôi muốn xuất việêêêện!!!”
9
Ra viện là chuyện… không thể thực hiện ngay lập tức.
Nhưng mấy ngày nằm viện này, Cố Cảnh Trình hình như có vấn đề về thần kinh thật rồi.
Khâu thay thuốc, hắn đã từ trạng thái xấu hổ muốn chết, giãy giụa kháng cự… tiến hóa thành hoàn toàn tê liệt và hợp tác tuyệt đối.
Tôi chỉ cần liếc mắt một cái, hắn đã tự động lật người, nằm úp xuống, động tác mượt mà mà cởi quần.
Kỳ lạ hơn nữa, hắn không còn nghịch điện thoại chơi game như trước.
Mà như thể bị thứ gì đó… không sạch sẽ ám theo.
Mỗi ngày đều nằm sấp, miệng lẩm bẩm như niệm chú:
“Lẩu cay… sách bò chần bảy lần bảy lượt…”
“Cá nấu dưa chua… vừa chua vừa cay…”
“Thịt kho tàu… lẩu máu cay… sườn chua ngọt…”
May là vết thương hồi phục khá tốt.
Tôi kiểm tra xong, hạ xuống một “lệnh đặc xá”:
“Được rồi, có thể xuất viện được rồi.”
Vừa viết xong giấy xuất viện.
Cửa văn phòng bị gõ nhẹ.
Tôi nghĩ là y tá, chẳng buồn ngẩng đầu:
“Vào đi.”
Một giọng nói ôn hòa trong trẻo, mang theo chút quen thuộc vang lên:
“Lương Y, lâu rồi không gặp.”
Tôi ngơ ngác ngẩng lên.
Ánh mắt rơi đúng vào người đang đứng đó – dáng người cao thẳng, khuôn mặt tuấn tú, bình tĩnh nhìn tôi mỉm cười.
Đầu óc tôi trống rỗng.
“Sư huynh… anh… anh về nước rồi à?”
Mạnh Dư, sư huynh đồng môn của tôi, học trò ưu tú nhất của thầy, cũng là ánh trăng trắng năm xưa tôi từng thầm yêu suốt bao năm.
Năm đó anh nhận được học bổng từ trường y hàng đầu nước ngoài, dứt khoát rời đi, chỉ để lại một câu: “Đừng đợi anh, đừng vì anh mà lỡ dở.”
Ánh mắt anh vẫn ôn hòa như trước, mang theo niềm vui vừa đủ của cuộc gặp lại:
“Ừ, anh vừa làm xong thủ tục nhập viện. Sau này chúng ta là đồng nghiệp rồi.”
“Trưa nay có rảnh không? Ăn với anh một bữa nhé?”
Tôi lấy lại tinh thần:
“Được…”
Đúng lúc đó, cửa phòng bị đẩy bật ra.
“Lương Y!”
Một tiếng gọi lồng lộn, còn vỡ cả giọng vang lên.
Tôi và Mạnh Dư cùng ngơ ngác quay đầu.
“Đây là…?”
Tôi còn chưa kịp trả lời.
Cố Cảnh Trình ôm mông, lườm người ta một cái sắc lẹm:
“Tôi là thanh mai trúc mã lớn lên cùng Lương Y.”
Tôi bất đắc dĩ giới thiệu với Mạnh Dư:
“Cố Cảnh Trình, vừa mới mổ xong.”
Mạnh Dư lịch sự mỉm cười, đưa tay ra:
“Tôi là sư huynh của Lương Y, chào anh Cố tiên sinh, rất vui được gặp anh.”
Cố Cảnh Trình chẳng thèm liếc cái tay đưa ra, chỉ khẽ nhả một câu:
“Vui mừng sớm quá rồi đấy.”
Tôi: “……”
Thật muốn lôi cái tên này quay lại phòng mổ cắt thêm phát nữa!
Tay Mạnh Dư lơ lửng giữa không trung, nụ cười trên mặt có chút gượng gạo.
Tôi nghiến răng lườm Cố Cảnh Trình:
“Anh sao còn chưa ra viện?!”
Hắn lập tức mềm oặt như sợi mì, tựa cả người vào tôi, túm chặt lấy tay tôi không buông:
“Ây da… không được không được, tôi cảm giác mình chưa hồi phục hẳn, chắc phải nằm lại mấy ngày nữa.”
“Giờ vẫn đau lắm! Mau, mau đi với tôi kiểm tra lại!”
Tôi: “……”
10
May mà Mạnh Dư là người có tu dưỡng, chút lúng túng trên mặt nhanh chóng được thay thế bằng nụ cười ôn hòa:
“Xem ra bệnh tình của anh Cố có vẻ cần được quan tâm đặc biệt. Lương Y, để hôm khác chúng ta hẹn nhé. Anh đi làm quen với môi trường trước.”
“Sư huynh… xin lỗi anh…”
Tôi chỉ muốn kiếm cái hố chui xuống cho rồi.
Cửa vừa khép lại, tôi lập tức đổi sắc mặt:
“Cố Cảnh Trình, anh bị bệnh à? Ai là người sáng nay còn gào to sống chết không ở thêm nổi một ngày?!”
Cố Cảnh Trình làm mặt vô tội pha lẫn lì lợm:
“Giờ khác rồi. Giờ tôi cảm thấy… cái mông nó cứ âm ỉ đau, không được, tôi phải nằm viện quan sát!”
Tôi trợn trắng mắt, lôi thẳng hắn về phòng bệnh, bực bội ra lệnh:
“Nằm xuống! Cởi quần!”
Giờ thì hắn cởi quần chẳng khác gì đi dạo chợ, không còn tí liêm sỉ nào.
Tôi lại kiểm tra thêm lần nữa, hồi phục còn tốt hơn cả mong đợi.
“Được rồi, Cố đại gia, anh hồi phục rất tốt, không có cái rắm gì cả. Thu dọn đồ đạc, cút!”
Tôi tháo găng tay ra.
“Tôi đau mà…”
Hắn nằm úp sấp, mặt vùi vào gối, giọng rầu rĩ như oán phụ.
“Vài bữa nữa là hết đau.”
“Không được! Tôi không yên tâm! Tôi phải ở lại bệnh viện! Phòng lúc cần cấp cứu bất ngờ!”
“Cố Cảnh Trình, anh cố tình đúng không?!”
Hắn bật dậy, không thèm giả vờ yếu ớt nữa, trừng mắt nhìn tôi:
“Cô vẫn còn thích hắn đúng không?!”
Tôi lườm một cái:
“Liên quan rắm gì đến anh?!”
“Hắn chẳng tốt đẹp gì đâu, tránh xa hắn một chút.” – hắn nhíu mày cảnh báo.
Tôi cười lạnh:
“Người ta là nhân tài mà bệnh viện phải trả lương cao để mời về, tiến sĩ hậu tiến sĩ từ trường y top đầu thế giới.”
Cố Cảnh Trình hậm hực:
“Tôi còn là đỉnh lưu đấy!”
Tôi nhắc nhở hắn với giọng sắc như dao:
“Đỉnh lưu ảnh đế ơi, chẳng phải tuần sau anh có cái gì mà Lễ trao giải Tinh Quang gì đó sao? Thảm đỏ, cúp thưởng, anh không cần nữa chắc?”
Hắn ưỡn cổ lên, hừ lạnh một tiếng:
“Sao? Tôi đi là để nhường chỗ cho hai người các người à? Đừng mơ!”
Không phải… hắn bị điên thật rồi chứ?