11
Mấy ngày tiếp theo, Cố Cảnh Trình bám lấy tôi như cái bóng, y như hồn ma không tan.
Tôi đi buồng bệnh, hắn theo sau. Giữa giờ khám bệnh, hắn thò đầu ló cổ ở cửa phòng.
Ngay cả khi tôi xuống căn-tin lấy cơm, hắn cũng có thể định vị chính xác, bưng bát cháo trắng ngồi đối diện, ánh mắt oán trách nhìn chằm chằm vào phần sườn kho trên khay của tôi.
Khó khăn lắm Mạnh Dư mới hẹn tôi ra ăn một bữa trưa, đúng chuẩn kiểu đồng nghiệp giao lưu.
Vừa mới ngồi xuống chưa bao lâu, cái tên “bệnh nhân” nào đó lại như âm hồn lóe lên, trượt một phát ngồi ngay bên cạnh tôi.
“Lương Y~ Em đút cho anh con tôm đó đi~”
Hắn chỉ vào con tôm mà Mạnh Dư vừa gắp, giọng điệu dẻo quẹo tới mức có thể khiến người ta nổi da gà.
Tôi mắt cũng chẳng thèm nhấc:
“Anh không có tay à?”
Hắn chu môi, tỏ ra cực kỳ ấm ức:
“Sao em hung dữ với bệnh nhân vậy chứ…”
Mắt còn liếc về phía Mạnh Dư đầy ẩn ý.
Mạnh Dư đang kể tôi nghe những trải nghiệm khi anh học ở nước ngoài.
Cố Cảnh Trình lập tức chen vào, giọng mỉa mai lộ rõ:
“Oa, anh trai còn du học nước ngoài cơ à, xịn ghê~ Không như tôi, với Lương Y là thanh mai trúc mã đấy, mẫu giáo, tiểu học, cấp hai, cấp ba… chưa từng rời nhau nửa bước.”
Mạnh Dư nhắc đến kỷ niệm thời còn đi học chung với tôi.
Hắn lập tức tiếp lời:
“Tụi tôi cũng thân lắm nhé. Có lần tôi đi ngoài không mang giấy, cô ấy còn đi khắp núi tìm lá cây cho tôi lau. Cực kỳ có tâm luôn, còn chọn loại to mềm cơ đấy!”
Tôi suýt phun ngụm nước ra ngoài:
“Nói nhỏ thôi! Anh có thấy mất mặt không hả?!”
Với lại, đang ăn mà anh trai! Nhắc gì tới… chuyện đi ngoài!
Cố Cảnh Trình chớp chớp mắt, vẻ mặt hồn nhiên như thể: nói vậy có gì sai à?
Ai đó… làm ơn cứu tôi với được không?!
12
Tạ ơn trời đất!
Cuối cùng thì chị Vương, người quản lý đã khổ tâm vì Ảnh đế Cố, cũng xông thẳng vào bệnh viện.
“Cố! Cảnh! Trình!”
Tiếng gào của chị Vương vang dội xuyên qua tường phòng bệnh, chấn động đến mức người nghe ù cả tai.
“Anh còn không cút về làm việc thì tôi nhảy luôn từ tầng mười tám này xuống! Lễ trao giải Tinh Quang anh không đi nữa hả? Anh muốn tôi chết phải không?! Anh có xứng với tám mươi triệu fan đang há hốc chờ anh không?!”
Y hệt một người mẹ già bị đứa con trời đánh hành hạ đến hóa điên.
Tôi suýt nữa vỗ tay đứng dậy cổ vũ chị Vương:
Cứu tinh đến rồi đây!
Cố Cảnh Trình bị chị Vương túm tai mắng đến cụp tai rũ đuôi, cuối cùng bị cưỡng chế xuất viện.
Trước khi đi, hắn lề mề bước đến trước mặt tôi, lôi ra một tấm thiệp, nhét vào tay tôi.
“Nè, vé người nhà, cho cô.”
Tôi liếc mắt nhìn — hóa ra là vé vào lễ trao giải Tinh Quang Đại Điển.
“Ai thèm đi với anh? Tôi bận lắm.”
Hắn hừ lạnh một tiếng, giọng điệu như nhắc nhở:
“Có cái tên… Khắc Khắc của cô ở đó đấy.”
Mắt tôi lập tức sáng rực:
“Thật á? Cố Cảnh Trình, xem như anh còn chút lương tâm! Tôi đi!!!”
Cố Cảnh Trình nhìn gương mặt tôi sáng lên trong tích tắc, lại hừ thêm tiếng nữa, vẻ mặt cực kỳ khó chịu.
13
Tinh Quang Đại Điển quả nhiên lấp lánh ánh sao.
Hơn nửa giới giải trí quy tụ về đây, ai nấy ăn diện lộng lẫy, đẹp đến mức khiến người ta hoa cả mắt.
Cố Cảnh Trình mặc một bộ vest nhung đen cao cấp được cắt may hoàn hảo, càng làm nổi bật bờ vai rộng, eo thon, dáng người cao ráo thẳng tắp.
Khi hắn bước lên bục nhận giải, tiếng hét lập tức bùng nổ dưới khán đài:
“Aaaa anh ơi!!! Đẹp trai quá trời đất ơi!!!”
“Cứu tôi với! Cố Cảnh Trình đẹp trai tới mức tôi thở không nổi nữa rồi!!!”
Người trên sân khấu chỉ hơi gật đầu đáp lễ, môi mím chặt, ánh mắt lạnh lùng xa cách.
Fan phía dưới lại càng phát cuồng:
“Chính là cái kiểu lạnh lùng đó! Quá đỉnh rồi!”
“Anh ơi nhìn em một cái! Một cái thôi!!!”
Tôi ngồi ở khu vực người nhà, trong lòng không hề gợn sóng.
Lạnh lùng chẳng qua chỉ là lớp ngụy trang của Cố Cảnh Trình.
“Có bệnh” mới chính là tuyệt chiêu sát thủ của hắn.
Ngay lúc đó, một tràng la hét khác lại nổi lên.
Tôi cuối cùng cũng tìm thấy nam thần Khắc Khắc của mình giữa đám đông.
Anh ta mặc bộ vest cùng tông với Cố Cảnh Trình, vẻ mặt đầy bực bội đang lầm bầm với trợ lý.
Tôi lén lút tiến lại gần chút.
“Mẹ nó! Lại bị Cố Cảnh Trình đè một đầu! Bảo rồi đừng mặc cái thương hiệu rách nát này! Đụng hàng với hắn! Xui vãi!”
Gương mặt Khắc Khắc dưới ánh đèn lờ mờ trông có chút… méo mó.
Anh ta tức tối giậm chân, và trong khoảnh khắc quần khẽ động, tôi thấy rõ đôi giày với phần đế độn cao y như móng trâu.
Đúng lúc đó, vài fan cuồng phấn khích vượt rào chạy tới, giơ sổ đòi ký tên.
Anh ta nhận cây bút từ trợ lý, ký mấy nét nguệch ngoạc cho có.
Sau đó cầm đống quà mà fan đưa, lật lật xem, bĩu môi đầy ghét bỏ:
“Mấy thứ gì đâu không… toàn đồ bỏ đi.”
Nói xong, anh ta tiện tay ném luôn mấy bức thư tay và đồ handmade vào… thùng rác.
Tôi như bị dội nguyên xô nước lạnh từ đầu tới chân.
Tấm “bộ lọc” long lanh trong tim tôi — rắc một tiếng, vỡ sạch.
Cố Cảnh Trình không biết đã nhận giải xong từ khi nào, giờ lại lượn xuống dưới, đứng ngay cạnh tôi.
Cái giọng đáng ghét lại vang lên bên tai:
“Tôi nói rồi mà? Hắn chỉ là cái vỏ rỗng, cái gì cũng là diễn. Chỉ có loại mù như cô mới bị cái mặt giả đó lừa…”
“Câm miệng, phiền chết đi được.”
Hắn không những không câm, còn vui vẻ huýt sáo, giọng đầy hả hê.
Còn tiện tay xoa xoa đám tóc đang dựng cả lên của tôi:
“Hôm nay anh đây tâm trạng tốt, đi, đãi cô ăn tối.”
Tôi trừng mắt liếc hắn:
“Được. Tôi muốn ăn cái đắt nhất.”
14
Nhà hàng xoay sang trọng nhất thành phố, ánh đèn đêm lấp lánh như sao rơi.
Tôi mang theo tâm niệm “phải ăn sập Cố Cảnh Trình”, điên cuồng gọi món từ menu:
“Món này! Món kia! Và cả món đặc biệt đắt nhất này nữa! Gọi hết lên! Thêm chai rượu vang đắt nhất quán luôn!”
Chuyển bi thương thành sức ăn, tôi vùi đầu chiến đấu với đồ ăn.
Cố Cảnh Trình chống cằm, cười tít mắt nhìn tôi ăn như hổ vồ, vẻ mặt y chang kiểu “em cứ ăn đi, anh lo được hết”, nhìn muốn đấm.
Đến lúc tôi vừa xử lý xong miếng gan ngỗng thứ ba.
Không xa đột nhiên vang lên tiếng tranh cãi kìm nén.
Ơ? Có biến?
Tôi lập tức dựng tai hóng hớt.
“Đây là toàn bộ số tiền anh đã tiêu trên người tôi bao năm qua, cộng cả lãi. Trả lại hết cho cô.”
Nghe giọng… quen quen?
Là Mạnh Dư.
Và một người phụ nữ ăn mặc xa hoa đang đối mặt với anh ấy.
“Mạnh Dư, anh tưởng giờ trả tiền là xong? Là có thể sạch sẽ nhẹ lòng mà đi yêu người khác?”
Giọng người phụ nữ sắc như dao, đầy mỉa mai:
“Không có tôi, làm gì có anh hôm nay? Học phí của anh, viện phí mẹ anh, thư giới thiệu vào viện nghiên cứu hàng đầu, đến cả suất thực tập – nếu tôi không giúp anh chạy chọt các mối quan hệ, giờ anh vẫn còn đang cọ ống nghiệm ở phòng lab nước ngoài, bị mấy thằng da trắng đè đầu cưỡi cổ đến không dám ngẩng mặt lên!”Đọc full tại page Vân hạ tương tư
“Tổng giám đốc Lý, mấy năm nay, tôi rất biết ơn sự giúp đỡ của cô. Ân tình này, tôi sẽ luôn ghi nhớ. Nhưng chuyện giữa chúng ta… nên chấm dứt rồi.”
Người phụ nữ cười lạnh:
“Anh tưởng mình giờ thành danh rồi chắc? Một cái chức Phó chủ nhiệm nho nhỏ, tưởng mình ghê gớm lắm à? Không có gia thế nhà họ Lý chống lưng, anh là cái thá gì? Mạnh Dư, anh chẳng qua là con chó tôi nuôi mà thôi…”
Những lời sau đó càng lúc càng khó nghe.
Tay tôi cầm dao nĩa cứng đờ giữa không trung.
Ly rượu trong tay rơi xuống đất, vỡ tan tành.
“Lương Y?”
Mạnh Dư phát hiện tôi đứng đó, sắc mặt lập tức trắng bệch, cuống quýt đuổi theo.
Anh ta hoàn toàn đánh mất vẻ ôn hòa điềm đạm ngày thường.
Là bộ dạng chật vật và cuống quýt mà tôi chưa bao giờ thấy ở anh:
“Lương Y, để anh giải thích… chuyện không như em nghĩ đâu…”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh:
“Mạnh Dư, giữa chúng ta chỉ là bạn học, đồng nghiệp. Anh ở bên ai, vì điều gì, không cần phải giải thích với tôi.”
“Không! Lương Y!”
Anh ta vội vàng nắm lấy cổ tay tôi:
“Anh biết em thích anh… anh… anh cũng thích em! Từ hồi còn đi học là đã thích rồi! Nhưng lúc đó… anh quá nghèo. Suất du học đó, anh phải cố sống cố chết mới có được, anh không dám từ bỏ. Ở nước ngoài, anh vừa học vừa làm mấy công việc một lúc, còn phải gửi tiền thuốc về cho mẹ…”
“Xứ người, anh chịu đủ loại bất công, bị kỳ thị… suất nghiên cứu thì bị cướp, dữ liệu thí nghiệm thì bị vu khống ăn cắp… con nhà nghèo muốn ngoi lên, khó lắm… Anh không còn cách nào khác… anh chỉ còn lựa chọn đó…”
Trong giọng anh đầy sự giãy giụa và biện bạch.
Tôi nhìn anh, trong lòng không có giận dữ, chỉ thấy một khoảng hoang vu lạnh lẽo:
“Mạnh Dư, đó là lựa chọn của anh, tôi không có quyền phán xét đúng sai.”
“Lương Y, bây giờ khác rồi.”
Anh ta vội vàng giải thích:
“Anh đã về nước, có sự nghiệp của riêng mình, có thể cho em một cuộc sống ổn định. Chúng ta có thể…”
“Mạnh Dư,”
Tôi ngắt lời anh ta:
“Tôi không làm người thay thế. Cũng không làm lựa chọn cuối cùng khi người ta cân đo lợi hại.”
“Nếu anh biết tôi thích anh, thì năm đó nên từ chối dứt khoát, chứ không phải để lại một câu mơ hồ ‘đừng đợi anh’, khiến tôi ôm hy vọng như con ngốc suốt bao năm.”
Nói xong, tôi xoay người rời đi.
Nhưng trong lòng lại ngổn ngang trăm mối.
Tại sao lại thành ra như vậy?
Người con trai năm xưa từng sáng trong như ánh trăng nơi tuổi trẻ…
Lại mục ruỗng đến mức này rồi sao?