Khi nghe thấy tôi sắp thay thế vị trí của mình, cô ta hoảng hốt, hoàn toàn không thể giữ được vẻ “thanh tao lạnh nhạt” thường ngày, lập tức nhảy ra chỉ trích tôi:
“Tạ Vân, cô có thể biết xấu hổ một chút được không?
Từ hồi cấp ba cô đã bám theo Tưởng Chấn, đến giờ vẫn chó không chừa thói ăn phân.
Cô giàu như vậy, sao không đi bao vài nam người mẫu đi, cứ nhất quyết tranh giành với tôi làm gì?”
Tôi chớp chớp mắt, ra vẻ vô tội nhìn về phía Tưởng Chấn.
Sắc mặt anh ta khó coi đến cực điểm, lập tức kéo Lâm Lãnh Sương ra sau lưng:
“Đủ rồi! Phụ nữ biết gì mà xen vào? Vân Vân rất có năng lực, giờ chỉ có cô ấy mới cứu được công ty của tôi!”
Lâm Lãnh Sương không chịu yếu thế, phản pháo:
“Cô ta thì có gì ghê gớm chứ? Chẳng qua gia cảnh tốt hơn tôi một chút thôi!
Anh thay lòng đổi dạ, muốn bám víu vào nhà họ Tạ thì cứ nói thẳng.
Tôi nói cho anh biết—mơ đi! Đừng quên tôi đã từng vì anh mà mất một đứa con…”
“Cô đừng có gây chuyện nữa được không?!”
Tưởng Chấn nổi đóa, vung tay tát thẳng vào mặt cô ta một cái.
Tôi đứng bên cạnh cũng phải sững người—tên này đến mức ra tay bạo lực gia đình luôn rồi sao?
Lâm Lãnh Sương gào lên điên loạn, làm không ít khách trong quán phải quay đầu nhìn về phía chúng tôi.
Mà Tưởng Chấn xưa nay lại sĩ diện, bị cô ta làm mất mặt như vậy, liền chơi tới cùng, đuổi thẳng cô ta ra khỏi cửa.
Lâm Lãnh Sương ôm má sưng đỏ, cắn răng rít lên:
“Cứ đợi đấy, tôi nhất định sẽ bắt các người trả giá!”
Nói rồi quay người bỏ đi.
Tưởng Chấn ngây người nhìn theo bóng dáng cô ta khuất xa, gục người xuống ghế, dùng mu bàn tay che mắt, tỏ vẻ đau đớn tột cùng.
Tôi chỉ thấy nực cười.
Tát cũng là anh, đuổi cũng là anh, giờ lại còn giả vờ si tình với ai cơ chứ?
Tưởng Chấn “nghẹn ngào” được vài giây, sau đó lập tức quay lại chuyện chính, xin lỗi tôi đầy thành khẩn:
“Lâm Lãnh Sương là bạn học cũ, lại cứ thích can thiệp vào chuyện công ty, thật ra anh đã nhịn cô ta lâu lắm rồi.
Giờ đây, người có thể cứu Tưởng thị, chỉ còn mình em thôi.”
Tôi năm lần bảy lượt từ chối, nhưng Tưởng Chấn lại không chịu buông, nhất quyết đẩy cái củ khoai nóng bỏng tay này cho tôi.
Cuối cùng, tôi thở dài, nói:
“Ai bảo hai nhà chúng ta gãy xương còn dính gân. Đã vậy, tôi đành giúp anh một tay vậy.”
Tưởng Chấn lộ vẻ mừng rỡ, trong mắt còn lóe lên tia tính toán mà tôi không bỏ qua.
Rõ ràng, tính toán của anh ta đã quá rõ ràng rồi:
Tiền lương và hoa hồng của tôi—anh ta sẽ không trả một đồng.
Ngược lại, anh ta còn muốn lợi dụng nguồn vốn và các mối quan hệ của nhà họ Tạ, mở đường cho bản thân.
Nhưng đáng tiếc—tôi không còn là con ngốc kiếp trước nữa.
Tưởng Chấn, cứ chờ mà xem.
6
Tưởng Chấn bổ nhiệm tôi làm Phó Tổng Giám đốc Tưởng thị, giao toàn bộ công việc lớn nhỏ trong công ty cho tôi xử lý.
Còn anh ta thì hoàn toàn buông tay, chuyên tâm tận hưởng cuộc sống, lúc thì ra hồ câu cá, lúc lại dạo bộ hóng gió, đóng tròn vai một “ông chủ rảnh rỗi”.
Tôi trở thành người thực sự nắm quyền cao nhất trong Tưởng thị, bề ngoài tận tâm tận lực lo liệu mọi việc thay Tưởng Chấn, nhưng thực chất lại âm thầm đưa những nhân viên xuất sắc và khách hàng lớn về cho nhà họ Tạ và họ Phó.
Phó Hồng Hy cũng không phụ lòng tôi.
Anh ta đã giải mã được nhiều công nghệ cốt lõi của Tưởng thị, rồi bán lại cho tôi với giá bèo.
Chúng tôi âm thầm hợp tác, từng bước rút ruột công ty, chẳng mấy chốc, Tưởng thị chỉ còn lại một cái xác rỗng.
Còn Tưởng Chấn thì vẫn hoàn toàn không hay biết, tiếp tục chìm đắm trong giấc mộng tay trắng vươn lên, cho rằng mình đang “làm ăn không cần vốn”.
Cho đến ngày phán xét cuối cùng.
Cuộc họp cổ đông được triệu tập, tuyên bố công ty chính thức phá sản.
Tưởng Chấn bị lôi đến cuộc họp khẩn cấp, trên mặt đầy vẻ mơ hồ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng anh ta rất vững tin rằng, chỉ cần tôi còn ở đây, mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết ổn thỏa.
“Gọi tôi tới làm gì? Tôi chẳng đã nói là mọi việc đều do em toàn quyền xử lý sao?”
Trên người anh ta nồng nặc mùi rượu, cổ áo còn vương một vết son chói lòa, đỏ rực đến gai mắt.
Mà màu son đó rõ ràng là loại Lâm Lãnh Sương chưa bao giờ chấp nhận dùng, quá lòe loẹt, quá tầm thường.
Ánh mắt Tưởng Chấn vô tình chạm phải tôi, lập tức giật mình, cuống quýt lau đi dấu son:
“Em đừng hiểu lầm, anh vừa đi tiếp khách xong. Vì muốn đỡ đần cho em, anh uống đến mức suýt nôn đấy chứ!”
Tôi cong môi cười nhạt:
“Thật sao? Vậy chắc vất vả cho anh rồi.”
“Vì em, có vất vả đến mấy anh cũng chịu được.”
Trước mặt bao người, Tưởng Chấn không ngần ngại phun ra mấy lời sến súa khiến người nghe sởn gai ốc.
Tôi chỉ tay về phía ghế họp:
“Ngồi đi, sắp bắt đầu rồi.”
Tưởng Chấn ưỡn ngực đầy kiêu hãnh, chuẩn bị tinh thần để đón nhận một trận ca tụng và tâng bốc từ các cổ đông.
Dù sao thì anh ta cũng tự cho mình là “người đã đưa công ty từ cõi chết trở về”, xứng đáng nhận được sự ngưỡng mộ của mọi người.
Thế nhưng, những lời khen ngợi anh ta mong chờ hoàn toàn không xuất hiện.
Thay vào đó, là những ánh mắt khinh thường, hả hê, và trào phúng.
Một cổ đông lạnh lùng mở miệng:
“Tổng giám đốc Tưởng, mời ký tên đi. Công ty đã bước vào giai đoạn thanh lý phá sản rồi.
Tổng giám đốc của tập đoàn Phó thị sẽ đến ngay để tiếp nhận việc thu mua lại công ty.”
7
Tưởng Chấn như bị sét đánh giữa trời quang.
“Các người nói gì cơ? Phó Hồng Hy đã thu mua công ty của tôi ư?”
Đáp án đã quá rõ ràng — không ai buồn trả lời anh ta.
Tưởng Chấn xoay người, trừng trừng nhìn tôi:
“Chuyện này là sao? Sao tôi lại không biết gì cả?”
Tôi nhún vai:
“Tôi đã gửi email cho anh rồi, chỉ là anh không trả lời thôi.”
Đúng vậy.
Tưởng Chấn suốt ngày say xỉn ở bar, hộp đêm, lấy đâu ra tâm trí mà đọc mail công việc?
Tưởng Chấn gào lên:
“Cho dù vậy, công ty cũng không đến mức phá sản chứ?!”
Tôi rút ra một xấp báo cáo tài chính, vứt thẳng lên bàn.
“Công ty nợ ngân hàng đến mấy trăm triệu, tôi thật sự bất lực.”
Tưởng Chấn buột miệng:
“Nhà họ Tạ không phải có thể chi ra số tiền này sao?”
Lời vừa thốt ra, anh ta lập tức hối hận.
Có những điều chỉ nên giữ trong lòng — nói ra sẽ mất hết ý nghĩa.
Tôi nghiêm mặt:
“Tiền nhà tôi thì liên quan gì đến anh?”
Giữa ánh nhìn của bao người, trán Tưởng Chấn bắt đầu rịn mồ hôi lạnh.
“Em đừng hiểu lầm… ý anh là, có thể công ty vẫn còn cứu vãn được, chỉ cần… em đồng ý lấy anh…”
“Muộn rồi.”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Phó Hồng Hy sải bước vào phòng họp, phía sau là một hàng dài cổ đông cúi đầu răm rắp.
Các cổ đông khác đứng dậy tươi cười lấy lòng, vì đây chính là vị “kim chủ” mới của họ.
Còn Tưởng Chấn, vừa nghe tin công ty phá sản, đã như người rơi xuống vực sâu.
Lại thêm thời gian dài rượu chè trác táng, anh ta giờ đây tiều tụy, già xọm đi cả chục tuổi, khí chất trở nên tục tằn, bẩn thỉu.
Sự đối lập quá rõ ràng giữa anh ta và Phó Hồng Hy — từ địa vị đến diện mạo — như một cái tát vào lòng tự trọng yếu ớt của Tưởng Chấn.
“Phó Hồng Hy! Ai cho cậu vào đây?! Cút ra ngoài ngay cho tôi!
Còn mấy người nữa, ăn lương làm gì? Còn không mau quay lại làm việc?!”
Tưởng Chấn nổi điên, gào thét lung tung, trút giận lên đám nhân viên.
Nhưng… không ai quan tâm.
Theo Tưởng Chấn thì ba ngày nhịn chín bữa,
Nhân viên chỉ quan tâm đến một việc: ai trả lương thì người đó là ông chủ.
Tưởng Chấn bị chọc tức đến phát run, nhất quyết bám lấy ghế giám đốc, không chịu rời đi.
Phó Hồng Hy chẳng buồn nể nang, gọi thẳng cảnh sát đến giải quyết.
Tưởng Chấn vẫn định vùng vẫy, nhưng khoản nợ mà anh ta đang gánh là một con số khổng lồ, nếu không ký hợp đồng chuyển nhượng theo yêu cầu của Phó Hồng Hy, thì thứ đang chờ anh ta chính là một vé thẳng vào tù.
Trước lựa chọn giữa tự trọng và tự do,
Tưởng Chấn không chút do dự mà chọn lấy tự do.
Anh ta tức tối ký vào bản thỏa thuận, miệng còn lẩm bẩm những câu như:
“Đừng khinh thường kẻ nghèo ngày trước”…
Sau khi ký xong, Tưởng Chấn phất tay một cái:
“Vân Vân, đi thôi! Anh đã bảo thư ký thuê cho mình một căn hộ nhỏ, em đến quét dọn trước là được.”