8

Tôi lùi lại hai bước, lạnh nhạt nói:
“Tôi nói bao giờ là sẽ đi với anh?”

Tưởng Chấn sững người:
“Ngoài theo tôi, em còn có thể đi đâu?”

Tôi mỉm cười rạng rỡ:
“Nhà anh phá sản rồi, nhưng nhà tôi thì không.
Tôi đương nhiên sẽ về biệt thự lớn sống với ba mẹ rồi.”

Tưởng Chấn cuối cùng cũng nhận ra tôi sẽ không cùng anh ta chịu khổ, sắc mặt bỗng chốc hoảng loạn:
“Em đã nói sẽ giúp anh gầy dựng lại cơ nghiệp, sao giờ lại bỏ rơi anh?”

Thật nực cười.

Kiếp trước, tôi bất chấp sự phản đối của cha mẹ, dọn vào căn hộ thuê sống chung với Tưởng Chấn, cùng anh ta chịu khổ.
Tôi dậy từ tờ mờ sáng để đi lấy hàng, đến nửa đêm mới lê thân mệt mỏi về nhà.

Cha mẹ thương tôi, chuyển cho tôi một khoản tiền lớn.
Tôi vui mừng mang tiền đưa cho Tưởng Chấn, lại không ngờ rằng, sau khi vắt kiệt sạch sẽ nguồn lực từ nhà tôi,
anh ta lại mỉa mai tôi “lấy ơn ép cưới”, rồi đá tôi không thương tiếc.

Một người như vậy mà giờ đây lại còn mặt dày hỏi tại sao tôi “bỏ rơi” anh ta?

Tôi tức đến bật cười:
“Tôi với anh có quan hệ gì sao? Dựa vào đâu mà tôi phải theo anh chịu khổ?”

Tưởng Chấn lại ngẩng đầu đầy chính nghĩa:
“Chẳng phải em thích anh sao? Anh đồng ý cưới em rồi còn gì!
Chúng ta chỉ cần vượt qua giai đoạn khó khăn này, sau này em muốn gì anh cũng mua cho!
Chẳng phải có câu ‘hiền thê nâng đỡ chí tang bồng, đổi lại vàng bạc đầy nhà’ sao?”

Tôi lạnh giọng đáp:
“Xin lỗi, tôi vốn dĩ đã có cả núi vàng rồi, chẳng cần anh bố thí”

Tôi liếc thấy xe Phó Hồng Hy vẫn đỗ ở ven đường, trong lòng vội muốn đến bàn chuyện chia chác… à không, hợp tác sau đó.

Ánh mắt Tưởng Chấn cũng nhìn theo hướng tôi đang trông, và lập tức nhìn thấy chiếc xe kia.

Sắc mặt anh ta chợt tối sầm, gào lên giận dữ:
“Là Phó Hồng Hy quyến rũ em đúng không?!
Bảo sao hồi trước nhìn thằng nhóc đó đã thấy ngứa mắt!”

Tôi, Phó Hồng Hy và Tưởng Chấn đều tốt nghiệp từ cùng một trường trung học.
Phó Hồng Hy không chỉ đẹp trai hơn, mà gia thế cũng vượt trội hơn hẳn Tưởng Chấn — đúng chuẩn nam thần trong mộng của thời đi học.

Tưởng Chấn cực kỳ ghen tị với Phó Hồng Hy, luôn cảm thấy hắn ta đã cướp hết hào quang của mình.
Cừu mới oán cũ cộng lại, nỗi hận của anh ta với Phó Hồng Hy không thể nào kể xiết.

“Buông tôi ra!” – tôi giãy giụa.

“Không buông! Phó Hồng Hy thì có gì tốt?
Cậu ta rốt cuộc có gì mà khiến em bị mê hoặc đến thế hả?”
Tưởng Chấn càng nói càng kích động, cuối cùng trong giọng nói thậm chí còn mang theo vài phần chân thành.

“Em đừng bị chút ơn huệ nhỏ của hắn ta dụ dỗ.
Anh là đàn ông, anh quá rõ trong đầu đàn ông nghĩ gì.
Phó Hồng Hy chắc chắn chỉ nhắm vào quyền thế nhà họ Tạ, chứ chẳng có tình cảm gì thật với em đâu!”

Tôi đã lấy lại bình tĩnh, ngược lại chất vấn anh ta:
“Vậy còn anh?”

Tưởng Chấn khựng lại, ấp úng:
“Anh… anh thật lòng thích em mà.”

“Vậy thì anh giải thích sao về sự tồn tại của Lâm Lãnh Sương?
Cô ta đã nói với tôi chính miệng rằng đã từng mang thai con của anh.”

Tưởng Chấn càng lúc càng luống cuống, cắn răng nói là do Lâm Lãnh Sương dụ dỗ, tất cả chỉ là ngoài ý muốn.

“Nếu không phải cô ta chủ động quyến rũ anh, thì làm sao anh lại lên giường với một con bé sinh viên nghèo khổ như thế?
Vân Vân, giờ anh đã hiểu rồi, một cuộc hôn nhân lâu dài cần phải môn đăng hộ đối.
Anh không bận tâm đến quá khứ giữa em và Phó Hồng Hy, nên em cũng đừng nhắc lại chuyện của anh với Lâm Lãnh Sương nữa.
Chúng ta sau này sống tử tế bên nhau, có được không?”

Mức độ mặt dày của Tưởng Chấn vượt xa sức tưởng tượng của tôi.

Tôi vung tay tát anh ta một cái, rồi không thèm nhìn lại, quay người bước thẳng lên xe của Phó Hồng Hy.

Phó Hồng Hy đang xem hợp đồng, thấy tôi lên xe liền đưa tập văn kiện trong tay cho tôi.

Tôi xem kỹ từng trang:
“Không vấn đề gì. Đừng quên chia phần lợi ích thuộc về tôi.”

“Tất nhiên rồi, hợp tác vui vẻ.”
Phó Hồng Hy khởi động xe.

Tưởng Chấn cà nhắc đuổi theo phía sau xe,
đáng tiếc không có một cơn mưa rào nào đổ xuống,
nếu không thì khung cảnh còn thảm thương hơn nữa.

Phó Hồng Hy liếc gương chiếu hậu, khóe môi khẽ nhếch lên,
tâm trạng dường như rất tốt.

Anh đưa tôi về tận nhà, sau đó lại bận rộn quay về xử lý chuyện công ty.

Ba mẹ tôi nhìn tôi đầy lo lắng.
Họ sớm đã nghe tin đồn nhà họ Tưởng sắp phá sản, nhiều lần khuyên tôi đừng dính dáng gì tới vụ này.

Nhưng họ không ngờ rằng tôi vẫn dính vào chỉ là không phải để cùng Tưởng Chấn sống khổ ở căn hộ thuê, mà là mang về nhà 60% cổ phần của Tưởng thị, oai phong trở về!

Thấy tôi bình an vô sự, không chịu bất kỳ ấm ức nào,
ba mẹ tôi mới yên tâm thật sự, bắt đầu bàn chuyện giúp đỡ Tưởng Chấn.

“Thằng Tưởng Chấn là đứa tụi mình nhìn nó lớn lên mà.
Giờ nhà nó phá sản, ngay cả nhà ở cũng không có.
Hay là tụi mình cho nó mượn một căn hộ ở tạm đi.
Vân Vân, con thấy sao?”

Tôi à?
Tôi tất nhiên là phản đối rồi.

“Tưởng Chấn tay chân lành lặn, chẳng lẽ đến chỗ ở cũng không kiếm nổi sao?
Ba, mẹ, con khuyên hai người tốt nhất đừng dính vào chuyện của nhà họ Tưởng nữa.
Lỡ đâu anh ta lại xin ba mẹ tiền để khởi nghiệp,
đến lúc đó hai người cho hay không cho đây?”

Thực tế là, quan hệ giữa nhà tôi và nhà họ Tưởng từ lâu đã chẳng còn thân thiết như hồi trước.
Từ sau khi chú Tưởng và cô Tưởng mất,
Tưởng Chấn thậm chí không thèm ghé nhà tôi vào dịp lễ tết, ngay cả một tin nhắn hỏi thăm cũng không gửi.

Ba mẹ tôi tuy không nói ra, nhưng trong lòng chắc chắn đã có khúc mắc.
Chỉ tại tôi não bị úng nước, cứ khăng khăng muốn cưới Tưởng Chấn,
làm khổ ba mẹ chẳng ít.

Cũng không biết, khi họ nghe tin tôi “vì tham ô mà nhảy lầu tự sát” trong kiếp trước,
trong lòng họ đã đau đến nhường nào.

Giờ thấy tôi muốn truy cùng diệt tận Tưởng Chấn,
ba mẹ có chút bất ngờ, nhưng không hỏi nhiều.

Xưa nay thương trường vốn như chiến trường, bạn hôm nay có thể là kẻ thù ngày mai.
Chỉ cần tôi bình an vô sự, công ty ổn định phát triển, thì những chuyện khác, ba mẹ tôi chẳng buồn xen vào nữa.

9

Tưởng Chấn vẫn chưa chịu từ bỏ, cố gắng quấy rối tôi.

Anh ta lén lút canh trước cổng nhà tôi, vừa thấy tôi bước ra liền nhào tới:
“Cuối cùng em cũng chịu gặp anh rồi, nghe anh giải thích đã!”

Tôi lập tức ra lệnh cho vệ sĩ đuổi Tưởng Chấn đi, mấy người vệ sĩ xông lên.
Mặt mũi Tưởng Chấn bị ép sát xuống đất, trầy xước đầy bùn đất, chật vật đến thảm thương.

Vậy mà anh ta vẫn cố sức vươn tay về phía tôi:
“Vân Vân, anh có thứ này muốn đưa cho em!”

Tôi ra hiệu cho vệ sĩ thả anh ta ra, khoanh tay lạnh nhạt hỏi:
“Gì vậy?”

Tưởng Chấn lồm cồm bò dậy, hít một hơi khí lạnh,
lấy từ trong người ra một chiếc túi nhỏ, từ tốn mở từng lớp một.

Đến lớp cuối cùng—là một tấm CMND và một quyển sổ hộ khẩu.

Anh ta tự tin nói:
“Anh đã mang giấy tờ rồi, chúng ta có thể đi đăng ký kết hôn ngay bây giờ.
Anh biết đây là ước mơ bấy lâu của em, và giờ anh có thể giúp em biến nó thành sự thật.
Cưng à, chúng ta đi thôi.”

Ọe.

Tôi không nhịn được, lập tức nôn khan ngay tại chỗ.

Sắc mặt Tưởng Chấn lúc này trông như một đĩa gia vị bị đổ úp xuống mặt, thật sự vô cùng đặc sắc.

Nhưng hắn ta quá ảo tưởng về sức hấp dẫn của bản thân, không cho rằng tôi ghê tởm hắn, mà lại tưởng rằng tôi có… uẩn khúc gì đó.

“Không lẽ em mang thai rồi? Là thằng nào? Có phải Phó Hồng Hy không?”

Trán Tưởng Chấn nổi gân xanh, răng nghiến ken két:
“Dám nhúng tay vào người của tôi? Tôi sẽ không để yên đâu!”

Tên ngu này!

Tôi sa sầm nét mặt, lạnh giọng nói:
“Anh còn dám ăn nói bậy bạ, tôi xé nát cái miệng của anh đấy!”

Có lẽ vì khí thế của tôi quá đáng sợ, Tưởng Chấn co rụt cổ, lẩm bẩm buông ra một câu:
“Đồ cẩu nam nữ.”

Tưởng Chấn bị vệ sĩ đánh cho một trận ra trò,
sau đó bị lôi như một bao rác ra khỏi cổng nhà tôi, thảm hại bỏ chạy như chó hoang.

Tôi nhìn bóng lưng hắn ta mà chỉ muốn cười lạnh.

Bây giờ tôi còn đang bận, chưa có thời gian xử lý Tưởng Chấn,
nhưng không có nghĩa là tôi sẽ tha cho hắn.

Cảnh tượng trước khi tôi rơi từ tầng cao xuống đất ở kiếp trước vẫn còn nguyên vẹn trong đầu.

Tưởng Chấn…
Tôi nhất định sẽ bắt anh phải trả giá bằng máu, mới có thể rửa được mối hận trong tim tôi!