Tôi và Thẩm Trạch Xuyên là kẻ thù không đội trời chung.
Vậy mà hai nhà lại định liên hôn.
Tôi cảnh cáo anh ta: “Họ Thẩm kia, sau khi cưới anh không được phép đụng vào tôi!”
Thẩm Trạch Xuyên: “Yên tâm, tôi không có hứng với cô.”
Thế mà sau này, trong bữa tiệc gia đình, anh ta uống say rồi nhân lúc hôn tôi.
Tôi lập tức tát cho một cái, đúng lúc em gái anh ta đi ngang qua.
“Anh! Anh ghét cô ta nhất cơ mà? Đánh lại đi chứ!”
Thẩm Trạch Xuyên lau vết máu nơi khóe miệng, thản nhiên nói:
“Có gì to tát đâu, đừng làm quá lên.”
Rồi quay sang hỏi tôi:
“Vợ à, tay em có đau không?”
1
Tôi và Thẩm Trạch Xuyên lớn lên cùng nhau.
Quan hệ thì như nước với lửa.
Hai bên gia đình đều nhìn thấy rõ ràng.
Nhưng chắc họ có vấn đề về mắt.
Cứ khăng khăng nói chúng tôi suốt ngày cãi nhau, nhưng thực ra thân thiết lắm.
Thà để hai nhà kết thân còn hơn gả cho người ngoài.
Một giọt nước cũng không để chảy ra ngoài ruộng.
Tôi tức tối đi tìm Thẩm Trạch Xuyên.
Ra lệnh cho anh ta không được đồng ý.
Anh ta mặt lạnh tanh, liếc tôi một cái đầy khinh thường, nói:
“Yên tâm, tôi còn không muốn hơn cô.”
Có câu này rồi, mẹ tôi dù có muốn gả tôi qua cũng bó tay.
Nhưng cái đồ khốn này.
Lại đâm sau lưng tôi.
Vừa mới nói đồng ý xong, quay đầu liền mang sính lễ trên trời đến cầu hôn.
Tôi tức đến phát điên.
Nhân lúc không có ai, tôi kéo anh ta ra góc ban công chất vấn.
“Ý anh là gì?!”
“Không phải nói tôi yên tâm sao?!”
Thẩm Trạch Xuyên nhướng mày.
“Lấy tôi rồi mà cô còn không yên tâm à?”
“Tôi còn đáng tin hơn mấy thằng đàn ông ngoài kia nhiều.”
Tôi nghiến răng:
“Thẩm Trạch Xuyên! Tôi ghét nhất loại hai mặt!”
“Dù có cưới thì anh cũng không được đụng vào tôi!”
Anh ta khựng lại, ánh mắt lướt qua ngực tôi.
“Khụ, yên tâm, tôi không hứng thú với ngực phẳng.”
“…”
Tôi đá mạnh vào bắp chân anh ta một phát, để lại anh ta ôm tường rên rỉ.
Không thèm quay đầu bỏ đi.
Hai bên gia đình rất hài lòng với hôn sự này.
Sau khi kết hôn, anh ta quả thật giữ đúng lời.
Sống chung dưới một mái nhà nhưng không can thiệp vào nhau.
Ra ngoài thì đóng vai vợ chồng ân ái.
Cho hai bên gia đình yên tâm.
Dù sao liên hôn cũng liên quan đến việc làm ăn của gia tộc.
Không thể vì tùy hứng mà gây ảnh hưởng xấu đến gia đình.
Hơn nửa năm qua, chúng tôi phối hợp rất ăn ý.
Nhưng tôi không hiểu.
Ai lại nhiều chuyện đến mức kể với mẹ tôi chuyện tôi với Thẩm Trạch Xuyên ngủ riêng phòng?
Người biết chuyện này chỉ có bạn tôi.
Nhưng họ cũng biết tôi và mẹ không hòa thuận.
Tôi không tin họ bán đứng tôi.
Tôi chịu áp lực, bị mẹ mắng cho một trận.
“Lớn rồi mà còn trẻ con! Về nhà là không được ngủ riêng nữa! Mẹ còn đợi bế cháu đấy!”
Tôi mặt mũi khó xử, định tìm cớ lảng đi.
Nhưng Thẩm Trạch Xuyên lên tiếng trước.
“Mẹ à, Thương Thương còn trẻ, tụi con không vội có con đâu.”
“Mẹ đừng trách em ấy, là do con thỉnh thoảng làm việc khuya, sợ làm phiền em, nên mới ngủ riêng.”
Tiếng “mẹ” của anh ta còn thân thiết hơn tôi.
Lời giải thích cũng chẳng có gì để bắt bẻ.
Anh ta nhận hết lỗi về mình, mẹ tôi cũng không tiện nói thêm.
Coi như cứu tôi thoát hiểm.
Trên đường về, tôi lườm anh ta.
“Hừ, để xem tôi tra ra được ai nhiều chuyện, nhất định cho người đó đẹp mặt!”
Tôi gần như nghiến răng nghiến lợi khi nói câu đó.
Vì trong lòng, nghi phạm số 1 chính là anh ta.
Nhưng Thẩm Trạch Xuyên mặt tỉnh bơ.
Anh ta gật đầu, phụ họa:
“Yên tâm, không phải tôi.”
“Chuyện sinh con, cô đừng có mơ, ai giục cũng vô ích.”
“Yên tâm đi, tôi không muốn.”
“Còn chuyện ngủ riêng, cô cũng đừng mơ luôn, tôi không đời nào ngủ cùng giường với cô.”
Thẩm Trạch Xuyên liếc nhìn tôi, giọng thản nhiên:
“Yên tâm, tôi không đến mức khát vậy đâu.”
Tôi cúi đầu nhìn vòng một hơi phẳng của mình.
Rồi lại liếc khuôn mặt nghiêng đẹp như tạc của anh ta, nghiến răng nghiến lợi.
Thẩm Trạch Xuyên rất hút gái.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Hồi đi học, mấy em gái đáng yêu thi nhau giành ngồi cùng bàn với anh.
Lớn lên rồi, gương mặt đó lại càng đẹp đến mức gây họa.
Mấy cô gái đưa tình thầm lén thì đếm không xuể.
Nhưng anh ta rất sợ phiền phức.
Lúc nào cũng nói phụ nữ thất thường, không đáng tin bằng báo cáo tài chính trong tay.
Kiểu đàn ông lạnh lùng cấm dục như anh ta.
Hợp với những cô nàng thân hình nóng bỏng hơn.
Tôi hiểu, và tôn trọng.
Dù sao, ai mà chẳng thích “to”?
Nhưng ánh mắt anh ta nhìn tôi kiểu đó…
Tôi không phục.
“Nhìn cái gì mà nhìn?! Anh tưởng của anh to lắm chắc? Ngực phẳng là một loại thời thượng, một kẻ đầu óc toàn tiền như anh thì biết gì về vẻ đẹp cao cấp?!”
Thẩm Trạch Xuyên gật đầu đầy vẻ nghiêm túc.
“Đúng đúng, đẹp quá mức cao cấp.”
“Thẩm Trạch Xuyên!”
2
Lần trước mẹ gọi tôi về nói chuyện, tôi cứ tưởng chuyện này coi như xong rồi.
Ai ngờ chưa được mấy hôm, bà nội Thẩm Trạch Xuyên đột nhiên gọi chúng tôi về nhà tổ ăn cơm.
Mẹ tôi có mắng có đánh cũng không dọa được tôi.
Nhưng tôi lại sợ làm bà nội Thẩm giận.
Tôi nghi hoặc liếc nhìn Thẩm Trạch Xuyên.
“Có phải anh không?!”
Anh ta đang thắt cà vạt.
Ngón tay thon dài thuần thục luồn lách, thắt nút.
Động tác đẹp đến mức khiến người ta không rời mắt nổi.
Tôi hơi ngẩn người.
Chỉ thấy anh ta vô tội chớp mắt với tôi.
“Không phải tôi, tôi cũng không biết sao lại đột ngột bảo về nữa.”
“Có khi bà nhớ em đó.”
Tôi với bà nội Thẩm rất thân.
Từ nhỏ tôi đã ghen tị với Thẩm Trạch Xuyên.
Ba mẹ anh ấy ở nước ngoài, để anh và em gái cho bà nội nuôi.
Còn tôi thì bị mẹ ép học đàn suốt trong phòng nhạc.
Còn anh ta và em gái lại chẳng phải làm gì cả.
Hai người cứ vô tư chơi đùa ngoài sân.
Dù quần áo bẩn đầy bùn đất, người lấm lem.
Bà nội cũng chưa từng mắng một câu.
Chính vì quá ghen tị, trong lòng tôi sinh ra đố kỵ.
Cứ có cơ hội là tôi lại đến nhà anh ta chơi.
Trên bàn luôn có bánh quy bà nội anh tự làm và sữa yến mạch.
Mấy món này mẹ tôi chẳng bao giờ cho tôi đụng vào.
Còn anh em Thẩm thì lại chê ngán, đòi đổi món khác.
Mỗi lần như vậy, tôi đều ăn rất ngon lành, còn nói với bà: đây là bánh quy ngon nhất trên đời, ăn mãi không chán.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Để chứng minh mình ngoan hơn anh em nhà đó, tôi còn bày trò biểu diễn.
Nhảy, đánh đàn, hát, thậm chí kể chuyện cổ tích.
Chỉ cần là việc có thể giành lấy sự chú ý của bà, tôi đều làm hết.
Khi bàn tay bà nội dịu dàng ấm áp xoa lên mặt tôi.
Mấy phần thưởng mẹ cho tôi, tôi chẳng buồn ngó tới nữa.
Nhưng tôi biết.
Tôi chỉ có nửa tiếng để ở lại nhà họ Thẩm.
Rồi sẽ phải quay lại cái lồng giam ngột ngạt ấy, sống theo thời khóa biểu dày đặc.
Sự đố kỵ của tôi với Thẩm Trạch Xuyên, ngày một tích tụ, đến lúc đỉnh điểm.
Cũng là lúc mối quan hệ giữa tôi và anh em nhà đó trở nên tệ hại.
Tôi đồng ý lấy Thẩm Trạch Xuyên.
Không phải vì anh ta đâm lén tôi, lén lút chuẩn bị sính lễ đến cầu hôn.
Mà là vì bà nội anh ấy nói, bà luôn mong tôi và Thẩm Trạch Xuyên cưới nhau, thật sự trở thành người một nhà.
Nghe đến đó, tôi mềm lòng.
“Không còn sớm nữa, đi thôi.”
Thẩm Trạch Xuyên chỉnh lại cà vạt, nhẹ giọng nhắc.
Tôi bừng tỉnh, quay vào phòng lấy túi.
Anh ta lại gọi tôi:
“Dư Sanh, đừng quên đeo nhẫn cưới.”
Giọng nói trầm xuống, không còn nhẹ nhàng như trước.
Lần này, tôi không cãi lại anh ta.
Bởi vì chuyện này, anh ta thực sự làm tốt hơn tôi.
Chiếc nhẫn cưới, từ lúc trao trong hôn lễ đến giờ, chưa từng thấy anh ta tháo ra.
Còn tôi, chỉ khi nào có sự kiện quan trọng mới chịu mang theo.
3
Về đến nhà tổ họ Thẩm, thấy gương mặt hiền hậu của bà nội, tôi chột dạ đến mức không dám ngẩng đầu.
Bà không nhắc đến chuyện ngủ riêng.
Ngược lại còn hỏi tôi, Thẩm Trạch Xuyên có bắt nạt tôi không.
Tôi vội vàng lắc đầu bảo không có.
Bà lại vỗ nhẹ mu bàn tay tôi, dịu dàng nói:
“Chỉ cần bà còn sống ngày nào, sẽ chống lưng cho cháu ngày đó.”
“Không ai được phép bắt nạt Thương Thương nhà chúng ta.”
Tim tôi chùng xuống, sợ mình xúc động quá mà lộ cảm xúc.
Tôi vội quay đầu nhìn sang Thẩm Trạch Xuyên.
Anh ta mỉm cười với tôi.
“Bà ơi, phòng tập nhảy của Thương Thương dạo này làm ăn phát đạt lắm, sau này có khi còn kiếm tiền giỏi hơn con, con còn trông chờ cô ấy nuôi nữa kìa, sao dám bắt nạt cô ấy chứ.”
Thẩm Trạch Xuyên cố ý pha trò làm bà vui.
Lúc nói câu đó, ánh mắt nụ cười đều dịu dàng hết mực.
Như thể chúng tôi thật sự là đôi vợ chồng ân ái.
Tôi âm thầm thở dài trong lòng, giá như tôi có được một nửa cái mặt dày của anh ta.
Thì đã chẳng phải day dứt vì phải lừa dối bà như thế này.
Chờ bà về phòng nghỉ ngơi, những người khác cũng lần lượt rút lui.
Phòng khách rộng lớn chỉ còn lại ba người—
Tôi, Thẩm Trạch Xuyên và em gái anh ta, Thẩm Như Vi.
Tôi định rời đi.
Đột nhiên, Thẩm Như Vi cười khẩy:
“Bà đúng là thiên vị thật, ai dám bắt nạt cô ấy chứ, từ nhỏ đã hiếu thắng.”
“Có người ngoài mặt ngoan ngoãn, sau lưng thì hút thuốc uống rượu như ai.”