Vừa dứt lời, sắc mặt Thẩm Trạch Xuyên lập tức sa sầm.
“Như Vi, xin lỗi chị dâu em.”
Thẩm Như Vi vốn đã ghét tôi, giờ bị anh trai mắng trước mặt, tức đến nỗi gào lên:
“Cô ta không phải chị dâu của em! Anh, bà không có ở đây nữa rồi, anh không cần diễn nữa đâu, cưới cô ta về, chắc anh khó chịu lắm hả?!”
Thẩm Như Vi tưởng sẽ kéo được đồng minh, ai ngờ đồng minh lại phản bội.
Thẩm Trạch Xuyên bất ngờ ôm lấy eo tôi, nghiêm túc nói:
“Đừng nói linh tinh! Anh với chị dâu em tình cảm rất tốt, mấy lời bạn bè xàm xí của em, lần sau đừng mang về nhà.”
Cánh tay đặt bên eo tôi đột nhiên siết chặt, khiến tôi nghiêng cả người về phía anh.
May mà tôi phản xạ nhanh.
Vừa chạm vai vào ngực anh ta liền siết cơ bụng, lập tức ngồi thẳng dậy.
Thẩm Như Vi không thấy tôi và anh trai đang âm thầm giằng co.
Chỉ thấy như thể chúng tôi đang ân ái trước mặt cô ta.
Tôi che miệng, nhẹ trách cô một câu đầy vẻ thân mật:
“Như Vi, nói bừa thế làm tổn thương tình cảm lắm đó.”
Cô ta ngẩng cổ lên, không cam lòng.
“Tôi nói thật đấy, tuần trước bạn thân tôi còn thấy cô trong bar gọi trai bao mà!”
Nói xong còn cố liếc trộm sắc mặt Thẩm Trạch Xuyên.
Thấy anh tròn mắt sửng sốt, cô càng đắc ý châm thêm:
“Không phải chỉ gọi một, mà là hai tên lận!”
“Dư Thương Thương, cô đừng giả vờ nữa, cái vẻ dịu dàng thường ngày chỉ gạt được bà thôi, bà già rồi, chỉ nghĩ cô làm bà vui.”
“Nhưng cô lừa được tôi và anh trai tôi chắc?”
Cánh tay đang ôm eo tôi hơi khựng lại.
Tôi cũng chẳng buồn diễn nữa.
Chỉnh lại tóc, thong thả đứng dậy.
“Nói xong chưa?”
Tôi bình tĩnh lên tiếng:
“Tôi có đi bar hay không, có gọi trai hay không, gọi bao nhiêu người, anh trai cô không có quyền quản, cô lại càng không.”
“Nếu cô đã nói anh cô sống với tôi khổ sở như thế, thì cô về bảo anh ấy ly hôn đi, nể mặt bà nội, tôi sẽ bớt một chút cổ phần nhà họ Thẩm.”
“Cô—”
Thẩm Như Vi tức đến nghẹn lời.
Tôi không thèm nhìn cô ta lấy một cái, quay người đi ra ngoài.
Thẩm Trạch Xuyên đứng dậy theo.
“Vợ ơi, đợi anh với.”
Anh sải vài bước bắt kịp, từ phía sau nắm lấy cổ tay tôi.
Lòng bàn tay rất nóng.
“Thẩm Trạch Xuyên, buông ra!”
Tối nay anh ta uống với bà hai ly rượu, má ửng đỏ, cười với tôi mắt cong như trăng lưỡi liềm.
“Không buông, anh muốn nắm tay em.”
Tửu lượng của anh ta kém.
Chỉ hai ly rượu hoa quả đã ngà ngà say.
Nếu là bình thường, tôi sẽ phối hợp tiếp tục vở diễn.
Nhưng giờ thì tôi chẳng còn tâm trạng.
“Tôi đếm đến ba, anh mà không buông, thì đừng trách tôi đi chọn trai thật.”
Thẩm Trạch Xuyên lại như phát điên.
Tay to chụp lấy gáy tôi, cúi xuống hôn mạnh.
Cảm giác mềm mại trên môi khiến tôi đứng hình.
Hôn xong, anh hơi lùi lại, tựa trán vào trán tôi thì thầm:
“Vợ à, đừng nói nữa… anh buồn lắm.”
Giọng anh nhỏ nhẹ.
Như đang làm nũng với tôi.
Chợt tôi nhớ ra Thẩm Như Vi vẫn còn ở đó.
Lập tức tỉnh táo lại.
Vung tay tát thẳng lên mặt Thẩm Trạch Xuyên.
“Thẩm Trạch Xuyên! Ai cho anh hôn tôi?!”
Một tiếng “bốp” vang giòn tan.
Thẩm Trạch Xuyên nghiêng đầu, tóc rối loạn.
Trên má trắng lập tức in rõ vết bàn tay.
Thẩm Như Vi trừng mắt nhìn toàn bộ cảnh tượng, không tin nổi.
“Dư Thương Thương! Cô dám đánh anh tôi?”
“Anh! Anh ghét cô ta nhất cơ mà? Mau đánh lại đi!”
Nghe vậy, tôi lập tức lạnh lùng lườm cô ta một cái.
Chuyện cô ta bôi nhọ tôi, tôi còn chưa tính sổ.
Giờ lại muốn xúi anh trai cô ta đánh tôi?
Thẩm Như Vi bị tôi trừng cho một cái, giật mình lùi lại.
Thẩm Trạch Xuyên đứng yên một lát.
Lấy tay khẽ lau đi vết máu nơi khóe môi, điềm đạm nói:
“Chuyện nhỏ thôi, đừng làm ầm lên.”
Tôi sững người.
Chỉ thấy anh bước lại gần, nâng tay tôi lên, nhẹ giọng nói:
“Vợ à, tay có đau không?”
“Để anh thổi cho.”
4
Hôm nay Thẩm Trạch Xuyên rất khác thường.
Bị tôi tát một cái mà không nổi giận, ngược lại còn hỏi tay tôi có đau không.
Chuyện này đúng là quá sức rùng rợn.
Tôi lùi lại một bước, cảnh giác nhìn anh ta:
“Là anh hôn tôi trước… tôi mới đánh đấy!”
“Ừm, vợ đánh đúng rồi, không nên hôn nhau trước mặt người ngoài.”
Thẩm Như Vi đứng bên cạnh, đau lòng như sắp khóc:
“Anh! Khi nào thì anh biến thành thằng đàn ông mù quáng thế hả?”
Thẩm Trạch Xuyên vẫn rất bình tĩnh:
“Chuyện riêng giữa anh và chị dâu em, em không hiểu đâu, đừng có tò mò.”
Mặt tôi đỏ bừng.
Bị mấy lời trơ tráo của anh ta làm cho sững người.
Muốn tát thêm phát nữa mà lại sợ anh ta đang say, nhân cơ hội bám lấy.
Đành lạnh mặt, giật lấy túi rồi quay người bỏ đi.
Ra khỏi nhà họ Thẩm, Thẩm Trạch Xuyên một mạch theo sau xin lỗi.
“Vợ ơi, đừng giận nữa được không?”
“Hôm nay là Như Vi lỡ lời, hôm khác anh bảo nó tự đến xin lỗi em, chịu không?”
Tôi im lặng không đáp, coi như không nghe thấy.
Cho đến khi vào xe.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Thẩm Trạch Xuyên tự giác mở cửa ghế phụ.
Tôi quay sang hỏi:
“Anh chắc chắn muốn theo tôi?”
Anh ta đáp chắc nịch:
“Đương nhiên rồi—”
“Được, ngồi yên.”
Lúc nãy đang ăn cơm ở nhà họ Thẩm, bạn thân tôi là Tống Vãn Ninh đã hẹn tối nay đi uống vài ly.
Không cần hỏi cũng biết, chắc lại cãi nhau với người yêu.
Yêu nhau bảy, tám năm, hợp rồi lại tan, tan rồi lại hợp, nhưng mãi không chịu cưới.
Lần trước còn đòi gọi hai trai bao để chọc điên bạn trai mình.
Không ngờ đúng lúc đó lại bị bạn của Thẩm Như Vi bắt gặp.
Sau đó thì mách lẻo với Thẩm Trạch Xuyên.
Cô ta tưởng như vậy là có thể phá hoại quan hệ giữa tôi và anh trai cô ta.
Buồn cười thật.
Giữa tôi với anh ta làm gì có tình cảm!
Xe dừng lại, Thẩm Trạch Xuyên nhìn ra ngoài cửa kính.
Muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Bên ngoài đèn màu lấp lánh, nếu anh ta không mù thì chắc cũng biết tôi đưa anh ta đến chỗ nào.
“Tổng giám đốc Thẩm có muốn xuống xe không?”
“Nơi này đủ mọi thành phần, không ít người thích kiểu trai cấm dục mặc vest như anh đâu, cả nam lẫn nữ đều có đấy.”
Khóe miệng Thẩm Trạch Xuyên giật giật.
Anh ta luôn sống rất giữ mình.
Chưa từng bước chân vào mấy chốn ăn chơi này.
Tôi cũng đúng là lên cơn.
Chỉ vì một cơn giận, lôi anh ta đến đây.
“Thôi, để tôi gọi tài xế đến đón anh về, lỡ vào trong rồi bị dọa khóc, tôi lại mang thêm một tội.”
Thẩm Trạch Xuyên không nói một lời.
Tháo dây an toàn.
“Đi thôi, tôi cũng muốn xem thử, là loại người thế nào có thể khiến cô si mê.”
Tôi: “…”
Thẩm Trạch Xuyên sải bước dài, ngẩng cao đầu bước vào quán bar.
Nhìn cứ như có lãnh đạo cấp trên đến kiểm tra vậy.
Tôi chưa từng dẫn anh ta đến gặp bạn bè riêng bao giờ.
Sợ anh ta làm trò cười, tôi vội vàng đuổi theo.
“Anh biết phòng nào chưa? Đã định lao thẳng vào à?”
Thẩm Trạch Xuyên ừ một tiếng, ngoan ngoãn đi sau lưng tôi.
Vào đến phòng, Tống Vãn Ninh đã tỉnh rượu từ lúc nào.
Trên chiếc sofa rộng, bên trái bên phải mỗi bên ngồi một trai bao mặc sơ mi mở cúc lả lơi, cơ bắp lấp ló, mặt thì cười kiểu nghề nghiệp, vừa thấy tôi đã đứng dậy chào đón.
Tống Vãn Ninh dang tay ra với tôi:
“Thương Thương, cuối cùng cậu cũng tới rồi!”
“Tối nay không say không về! Để chồng cậu với bạn trai tớ đi ăn sht* hết đi!”
Thẩm Trạch Xuyên đứng phía sau tôi ló đầu ra.
Giơ ngón trỏ chỉ vào mình.
“Vợ à, mỗi lần tụi em hẹn nhau uống rượu riêng là lại sắp cho anh đi ăn sht* hả?”
Tôi: “…”
Tống Vãn Ninh: “…”
5
Trong nhà vệ sinh, Tống Vãn Ninh bấu lấy tay tôi, nghiến răng nói:
“Sao cậu lại dắt cả anh ta tới đây?!”
“Hội chị em tụ tập mà mang theo chồng là quá đáng lắm đó, tối nay cậu trả hết nhé!”
Tối nay đúng là lỗi của tôi thật.
Tôi vội nói: “Được được được, tớ trả.”
Đợi tôi kể xong đầu đuôi câu chuyện, Tống Vãn Ninh cau mày.
“Ai mà ác vậy? Dám đi mách chuyện hai người ngủ riêng cho nhà chồng cậu, chẳng lẽ là Thẩm Trạch Xuyên giở trò vu oan hả?”
Tôi cẩn thận nhớ lại thái độ của anh ta mấy lần về nhà gần đây.
Không giống lắm với phong cách của anh ta.
Tống Vãn Ninh chậc một tiếng.
“Chẳng lẽ là em gái anh ta? Con nhỏ đó xưa giờ đã không ưa cậu rồi.”
Nói ra thì, chuyện này cũng là do Thẩm Trạch Xuyên mà ra.
Lúc tôi mới dọn tới, thật ra tôi với Thẩm Như Vi cũng khá ổn.
Dù sao cũng cùng là con gái.
Sau đó không hiểu sao Thẩm Trạch Xuyên cứ như muốn cạnh tranh với tôi.
Tôi học đàn piano.
Anh ta cũng học.
Mà còn chơi hay hơn tôi.
Tôi học vẽ.
Anh ta cũng học.
Vẽ cũng đẹp hơn tôi.
Tôi học múa cổ điển.
Anh ta cũng nhào vô, còn được thầy phân cặp với tôi.
Tôi bực quá.
Bèn đi đăng ký học ballet.
Tối hôm đó còn xách váy xòe xinh xắn chạy đến hỏi anh ta:
“Đồ bắt chước! Giỏi thì anh cũng đi học ballet đi!”
Thẩm Trạch Xuyên nghĩ đến quần bó của vũ công nam ballet, bỗng đỏ mặt.
“Thôi… thôi vậy, tôi không đi đâu.”
Tôi hất cằm, hừ lạnh một tiếng.
“Biết điều thì tốt, lần sau còn dám giành với tôi, tôi không tha cho đâu!”
Tôi hất tóc như tướng quân thắng trận, kiêu căng rời đi.
Ai ngờ hôm sau vào lớp ballet, thấy Thẩm Như Vi tức giận ngồi ép chân.
Cắn răng chịu đau đến toát mồ hôi, vẫn không quên trừng mắt nhìn tôi:
“Dư! Thương! Thương! Tôi ghét cậu!”
Tôi: “…”