Khi thay thế con gái ruột trở về nhà hào môn, tôi đã gặp một người thợ may có vẻ ngoài lười biếng, phóng khoáng.
Lúc đo số đo, anh ta giơ tay lên.
Đầu ngón tay ấm nóng lướt nhẹ qua vai và eo tôi.
Toàn thân tôi căng cứng, ngượng ngùng hỏi:
“Chỗ này… cũng cần dùng tay sao?”
Anh liếc nhìn lồng ngực phập phồng của tôi, khẽ bật cười:
“Chỗ này mà dùng tay thì thành lưu manh rồi.”

Sau đó, trong buổi lễ nhận người ở nhà họ Chu, tôi lại gặp lại người thợ may ấy.
Mà tôi, lẽ ra nên gọi anh ta là: “Anh trai”
Người đàn ông ánh mắt trầm xuống, hồi lâu vẫn không trả lời tôi.

1
Ngày thứ ba sau khi đến Kinh thị, nhà họ Chu vẫn chưa cử ai đến đón tôi.
Khi đang đi dạo, tôi bắt gặp một tiệm sườn xám.
Tinh tế, sang trọng, tao nhã.
Tôi đứng trước cửa ngắm nhìn một lúc, rồi lấy hết can đảm đẩy cửa bước vào.

Nhà họ Chu là hào môn lớn nhất Kinh thị.
Tôi – cô con gái ruột bị thất lạc bao năm nay – trở về, muốn để lại ấn tượng tốt với họ.
Bà ngoại từng nói tôi rất hợp mặc sườn xám.

Trong tiệm rất rộng rãi, mùi hương dịu nhẹ lan tỏa trong không khí.
Nhưng lại không có lấy một vị khách.
Thậm chí đến nhân viên cũng không thấy đâu.

“Xin chào, có ai ở đây không?”
Không ai trả lời.
Tôi còn đang lưỡng lự thì những bộ sườn xám tuyệt đẹp đã khiến tôi chẳng nỡ rời đi.
Tôi bước vào trong.
Sự chú ý bị cuốn theo đủ loại vải vóc đủ màu sắc.
Hai bên treo đầy những bộ sườn xám thành phẩm, phong cách tao nhã.
Tôi động lòng muốn thử.

Lúc ấy, tấm rèm phía đối diện được vén lên, một người đàn ông có vẻ ngoài lười biếng, bất cần bước ra.
Ngũ quan sắc sảo, thần thái uể oải.
Đôi mắt đen nhánh nhìn tôi một lát rồi hỏi:
“Cô muốn may sườn xám sao?”

Giọng anh trầm thấp, dịu dàng, lập tức xoa dịu sự căng thẳng trong lòng tôi.
Tôi chỉ vào bộ sườn xám màu xanh nhạt bên cạnh hỏi:
“Tôi có thể thử bộ này không?”

Anh lắc đầu:
“Mấy bộ thành phẩm này đều là đặt riêng của người khác, nếu cô muốn thì phải may mới.”

Nghe vậy, tôi gật đầu:
“Vậy chọn vải trước nhé.”
“Được.”

Lại gần, tôi thấy tên trên bảng tên của anh.
Chu Ký Minh.
Một cái tên thật hay.

Chất liệu và hoa văn vải rất phong phú, tôi hoa cả mắt.
Chu Ký Minh giới thiệu cho tôi vài loại, sau khi xác định kiểu dáng tôi muốn, anh bắt đầu đo số đo.
Anh nhìn quanh một vòng rồi nói có chút áy náy:
“Thước dây không thấy đâu rồi.”
“Hả?”

Vậy đo bằng gì?
“Không sao, đứng yên là được.”
Tôi ngoan ngoãn đứng thẳng.
Chu Ký Minh bước một vòng ra sau lưng tôi.
Anh giơ tay lên, phần bụng ngón cái ấn nhẹ vào vai tôi.

Áo hè mỏng nhẹ, lại thêm tôi mặc áo sát nách, nên cảm nhận rõ ràng được nhiệt độ từ đầu ngón tay anh ta.
Cả người tôi khẽ run lên.
Tròn mắt kinh ngạc nhìn anh.
Chu Ký Minh giải thích:
“Lát nữa có khách đến lấy đồ, tôi không có thời gian đi mua thước dây mới.”
Vừa nói, ngón trỏ anh nhẹ nhàng ấn lên lưng tôi.
“Sẽ xong nhanh thôi.”
Tôi lắp bắp trả lời:
“V-vâng…”

Đo xong vai, tay anh trượt xuống, chạm vào eo tôi.
“Tôi cần đo vòng eo.”

Nghĩa là… tay anh sẽ vòng một vòng quanh eo tôi.
Mặt tôi “bừng” đỏ.
Giọng điệu của anh quá đỗi bình thản, đứng đắn.
Nếu tôi từ chối lại càng khiến mình trở nên kiểu cách, rụt rè.

“Giơ tay lên.”
Tôi hít sâu một hơi, siết chặt tay.
Khi giơ tay lên, nhịp tim như tăng vọt.
Áo vốn đã hơi ngắn, giờ giơ tay lên lại càng để lộ ra phần eo.

Khi ngón cái của Chu Ký Minh chạm vào bên hông tôi, toàn thân tôi run lên một cái.
Anh bật cười khẽ:
“Đừng căng thẳng.”
Tôi gật đầu loạn xạ.
Đầu óc trống rỗng.
Toàn thân chỉ còn cảm giác ở vùng eo là rõ ràng nhất.
Đầu ngón tay khô ráo và ấm áp.

Thỉnh thoảng, ngón cái lại vô tình lướt qua da tôi, chạm sát ngón trỏ.
Rồi ngón trỏ lại trượt về phía trước.
Cứ lặp đi lặp lại như thế.
Từng nhịp, từng nhịp.
Ngứa ngáy, khó chịu đến mức không chịu nổi.

Chu Ký Minh di chuyển theo vòng eo tôi, rồi bước ra trước mặt tôi.
Vẻ mặt anh nghiêm túc, không có chút nào mờ ám hay tà ý.

Ngay lúc tôi đang thầm tự nhủ phải bình tĩnh, ngón trỏ của Chu Ký Minh đột nhiên chạm vào vị trí rốn tôi.
Vị trí đó quá nhạy cảm, tim tôi hẫng một nhịp, theo bản năng gọi tên anh:
“Chu Ký Minh!”
Anh nhướng mày:
“Sao cô biết tên tôi?”
Tay vẫn chưa dừng lại.
Ngón cái dừng ở bên hông.
Rồi thu tay về.

“Là… thẻ tên của anh…”
Lồng ngực tôi phập phồng dữ dội, vừa căng thẳng vừa xấu hổ.
Anh chỉ đang làm công việc của mình.
Là tôi quá nhạy cảm.

Nhưng… nhưng sau khi đo xong vòng eo, sẽ là vòng ngực và vòng mông.
Tôi bắt đầu lúng túng, giọng nhỏ như muỗi kêu:
“Chỗ này… cũng phải dùng tay sao?”

Tôi cúi đầu, hy vọng anh có thể hiểu ý.
Chu Ký Minh liếc nhìn vùng ngực đang phập phồng không yên của tôi, khựng lại một chút.
Sau đó, anh bật cười khẽ.
Bắt chước giọng tôi:
“Chỗ này, dùng tay thì thành lưu manh rồi.”

Lúc này vành tai tôi đỏ bừng đến mức như muốn rỉ máu.
Chỉ biết giả vờ làm đà điểu, không dám nói gì.

Chu Ký Minh dịu dàng nói:
“Trong xưởng có dây đo, cô tự đo rồi đánh dấu, sau đó đưa lại cho tôi, được không?”
Tôi gật đầu lia lịa.

Giờ mới chợt nhận ra – hình như ngay từ đầu đã có thể làm vậy.
Hoặc… đợi khi anh mua thước dây mới rồi đo.
Anh không có thời gian, nhưng tôi thì có thể đợi mà.
Sao anh lại…

Nhưng vừa ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt bình thản, nghiêm túc của Chu Ký Minh, tôi lại âm thầm phủ nhận hết những nghi ngờ trong lòng.
Anh… không giống loại người đó.

2

Sau khi mọi thứ được sắp xếp xong, tôi đặt cọc, hẹn nửa tháng sau quay lại lấy hàng.
Để tiện liên lạc, chúng tôi đã kết bạn qua phương tiện liên lạc.

Chu Ký Minh hỏi tôi:
“Cô tên gì?”
“Lý…”
Vừa mở miệng, tôi chợt khựng lại.
Vội vàng đổi lời:
“Trần Ngâm Tuyết.”

Chu Ký Minh hơi nhướng mày, nhưng cũng không để tâm lắm.
“Được rồi.”

Ra khỏi tiệm sườn xám, tôi đứng lại lấy lại bình tĩnh rồi mới quay về khách sạn.
Thực ra, tôi không tên là Trần Ngâm Tuyết.
Cũng không phải là tiểu thư thất lạc thật sự của nhà họ Chu.
Tôi tên là Lý Nhạc Tri.
Là hàng xóm của Trần Ngâm Tuyết.

Chúng tôi lớn lên cùng nhau từ nhỏ.
Một tháng trước, cô ấy đột ngột đến tìm tôi, vô cùng nghiêm túc.
Cô nói rằng cô đã trọng sinh.
Cô là con gái ruột bị thất lạc của nhà họ Chu, nhưng hiện tại có chuyện quan trọng hơn cần giải quyết, không thể trở về nhà họ Chu được.
Cô muốn tôi thay cô tạm thời trở về nhà họ Chu, nói sẽ nhanh chóng quay lại.
Vì điều đó, cô còn đưa tôi một khoản tiền.

Lúc ấy, bà ngoại tôi đang bệnh nặng, cô ấy lại vội vàng, tôi chưa kịp hỏi rõ lý do.
Chỉ nhận tiền và đồng ý giúp cô ấy.

Đúng như lời cô nói, một tháng sau, người của nhà họ Chu đã đến.
Tôi không biết cô ấy đã làm gì, nhưng nhà họ Chu không hề nghi ngờ thân phận tôi, lập tức đưa tôi về Kinh thị.
Sau đó sắp xếp cho tôi ở khách sạn, còn đưa cho tôi một thẻ ngân hàng.
Hình như là chờ bên nhà họ Chu xác nhận lần cuối, rồi mới thông báo cho các thành viên trong nhà, để tôi có thể gặp mặt họ.

Nói thật thì, tôi rất căng thẳng, rất lo lắng.
Nhưng giờ thì cũng chẳng thể lùi bước được nữa.
Tiền đã tiêu rồi, tôi cũng đã đến Kinh thị rồi…

Sau khi kết bạn, Chu Ký Minh thỉnh thoảng sẽ gửi tôi ảnh để cập nhật tiến độ hiện tại.
Có lúc bận quá không kịp gõ chữ, anh sẽ gửi tin nhắn thoại để hỏi ý kiến tôi.
Nhưng sự chú ý của tôi… chưa từng đặt vào bộ sườn xám.
Tôi bị anh thu hút mất rồi.

Ví dụ như bàn tay trái cầm kéo ở góc dưới khi anh đang cắt vải.
Móng tay được cắt gọn gàng, ngón tay thon dài, đốt ngón rõ ràng.
Ví dụ như khi may vá, đôi chân dưới máy may.
Một chân gập lại, một chân đặt trên bàn đạp, quần dài phối cùng giày bốt Martin, trông đầy hoang dã, nhưng lại đang làm công việc khâu vá tỉ mỉ mang hơi hướng “người chồng lý tưởng”.

Hay là… chiếc sườn xám thành phẩm đặt trên ma-nơ-canh, trong gương phía sau đó, Chu Ký Minh vô tình lọt vào khung hình.
Anh tựa người vào bàn làm việc, hai chân duỗi ra.
Tay cầm điện thoại chụp ảnh, tóc hơi rối, khuôn mặt yêu nghiệt hiện rõ vẻ hài lòng với tác phẩm của mình.

Quan trọng nhất là — anh không mặc áo!
Chỉ quấn một chiếc tạp dề.
Mà chiếc tạp dề hẹp ấy hoàn toàn không che được thân hình anh!

Cánh tay cơ bắp như núi, đường nét dứt khoát, tràn đầy cảm giác mạnh mẽ.
Cơ ngực khiến phần trước của tạp dề bị nâng lên, rõ ràng mồn một.
Phần eo hẹp nửa kín nửa hở, cơ bụng ẩn dưới lớp vải, tuy không thấy rõ nhưng cũng đủ để tưởng tượng.

Chỉ một tấm ảnh mà mặt tôi đã đỏ bừng.
Đã thế, Chu Ký Minh còn gửi thêm một tin nhắn thoại:

“Xem khi nào cô rảnh thì đến thử, chỗ nào chưa vừa tôi chỉnh lại cho.”
Giọng anh dịu dàng trầm thấp, âm điệu ôn hòa như suối mát trên núi.

Ngay khoảnh khắc đó, tim tôi đập dồn dập, rối loạn vô cùng.
Hai má càng lúc càng nóng ran.
Không cần soi gương cũng biết chắc chắn đã đỏ như gấc rồi.

Thật là… không có tiền đồ gì hết!
Người ta chỉ đang làm việc thôi mà!

Tôi vỗ nhẹ vào gò má đang nóng hổi, hít sâu mấy lần để bình tĩnh lại.
Sau đó mới gõ chữ trả lời:
【Ngày mai tôi sẽ qua.】