Vừa mở cửa ra, ông Lăng lập tức nắm chặt tay tôi:
“Thầy Trình, xin cậu, xin cậu cứu con trai tôi…”
Đám đông dân cư trong khu cũng bị trận thế này thu hút, kéo nhau đến xem.
Cả hành lang bị vây chặt, không nhúc nhích được.
Tôi vội rút tay về.
“Chuyện này ông nên nhờ người khác giỏi hơn.”
Ông Lăng vội vàng nhét vào tay tôi một tấm thẻ ngân hàng:
“Lần này tôi trả một ngàn vạn, tuyệt đối không đòi lại!”
Phóng viên bên cạnh không ngừng chụp ảnh.
Hàng xóm cũng bắt đầu nhận ra:
“Lại là cái cậu công tử đó hả? Nghe nói cậu ta luyện lặn suốt một năm để quay lại thử thách.”
“Quá ngạo mạn rồi, bị kẹt một lần còn chưa rút kinh nghiệm.”
“Nhưng chẳng phải Trình Tản từng bị tố mưu sát con nhà họ Lăng sao? Sao lại còn tìm đến anh ta nữa?”
…
Tôi không muốn cuộc sống yên bình một lần nữa bị phá vỡ, liền trả lại thẻ:
“Không phải tôi không cứu, mà là tôi bây giờ không đủ tư cách.”
Xung quanh lại rộ lên bàn tán:
“Ờ nhỉ, nghe nói anh ta bị tước hết giấy phép hành nghề rồi.”
“Nhưng anh này cũng thật gan, chẳng lẽ không sợ Trình Tản lần này ra tay trả thù à?”
“Thôi đi, mày biết cái gì. Tao nói thật, chuyện năm ngoái chắc chắn có uẩn khúc. Trình Tản mà thực sự tồi tệ như tụi nó nói, làm sao nổi tiếng bao nhiêu năm vậy được? Ai biết tụi tư bản kia làm gì sau lưng chứ?”
“Cũng đúng, đã là kẻ thù mà giờ lại cầu người ta cứu mạng, nghe thôi đã thấy bất hợp lý.”
“Nhưng chẳng phải lúc đó có một thợ lặn khác ra làm chứng sao? Lẽ nào chuyện đó là giả?”
“Làm giả lời khai thì ai chẳng biết. Cảnh sát lúc đó còn chẳng tìm được bằng chứng rõ ràng cơ mà? Nếu thật sự có tội, sao họ thả Trình Tản?”
…
Nghe những lời bàn tán đó, mặt mũi ông Lăng đỏ rần, không còn giữ được thể diện.
Ông ta gấp gáp nói với tôi:
“Thầy Trình, lần đó đúng là có hiểu lầm. Nhưng giờ tôi thật sự không tìm được ai khác, khu vực đó chỉ có mình cậu là nắm rõ.”
“Cầu xin cậu giúp chúng tôi lần này, tôi chỉ có một đứa con trai, nếu nó chết rồi… tôi cũng sống không nổi!”
Nói rồi, ông ta quỳ gối định dập đầu.
Phóng viên vội vàng giơ máy quay lên ghi hình.
Tôi vội đỡ ông ta dậy:
“Tôi đã nói rồi, không phải tôi không muốn, mà là tôi thực sự không cứu được.”
Dường như sực nhớ ra điều gì, ông Lăng vội vàng cam kết:
“Cậu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp khôi phục giấy phép hành nghề cho cậu!”
“Cả danh tiếng, sự nghiệp, tất cả tôi sẽ bồi thường! Tôi nhất định dốc toàn lực hỗ trợ cậu.”
“Cậu muốn bao nhiêu? Hai ngàn vạn? Ba ngàn vạn cũng được!”
Lại giống như năm ngoái, ông ta tuyệt vọng, chẳng còn ai để trông cậy.
Đứng trước mặt tôi giờ đây, ông chỉ là một người cha cuống cuồng và bất lực.
Tôi vẫn mím môi, không trả lời.
Một người hàng xóm không nhịn được nữa cất tiếng:
“Chẳng phải nói là hiểu lầm sao? Giờ là chuyện mạng người, chẳng lẽ lại vì thù riêng mà không cứu?”
“Anh ấy cứu cậu Lăng thì chắc chắn sẽ được cảm ơn, không đến mức bị bạc đãi thế đâu.”
“Thôi đi bà ơi, bà thấy đúng thì bà xuống nước mà cứu đi. Người ta bị hại mất hết cả sự nghiệp, giờ còn bắt người ta liều mạng? Nhỡ nhà họ Lăng lại giở trò thì sao?”
…
Ông Lăng hướng về ống kính, cam kết chắc nịch:
“Lần này nếu có bất cứ sự cố gì, tất cả sẽ do nhà họ Lăng tôi chịu trách nhiệm!”
Đôi mắt ông ta khẩn thiết và tha thiết nhìn tôi.
Tôi thở dài:
“Tôi đã không thể xuống nước được nữa rồi.”
Tất cả đều chết lặng.
Ngay cả ông Lăng cũng không tin nổi vào tai mình.
Ông ta lại cuống quýt nói…
“Cậu cứ yên tâm, tôi sẽ chuẩn bị cho cậu thiết bị tốt nhất, muốn mang bao nhiêu người cùng xuống cũng được.”
“Dù cậu đã rời nước một năm, nhưng với kinh nghiệm của cậu, chắc chắn sẽ nhanh chóng thích ứng lại thôi.”
Tôi chỉ lắc đầu, rồi quay vào phòng, mang ra mấy tờ giấy khám bệnh.
Trên đó ghi rõ ràng: thể trạng hiện tại của tôi không còn thích hợp để lặn sâu quá 15 mét.
“Lần trước vì cứu con trai ông, cậu ta đã làm hỏng thiết bị lặn của tôi trong lúc xô xát, khiến áp lực tai tăng mạnh.”
“Hơn nữa, việc phải nâng cậu ta lên khỏi mặt nước bằng sức lực cũng đã khiến cơ thể tôi quá tải nghiêm trọng.”
“Một phần nguyên nhân khiến tôi từ bỏ nghề cũng là vì thế. Tôi đã không còn đủ sức khỏe để tiếp tục công việc lặn nữa.”
Nghe đến đây, sắc mặt ông Lăng tái nhợt như bị sét đánh giữa trời quang, suýt thì ngã quỵ.
Ngược lại, hàng xóm xung quanh bắt đầu thấy thương xót cho tôi.
“Trời ạ! Hóa ra chuyện đó lúc trước chẳng ai nói ra. Anh Trình vì cứu con nhà họ Lăng mà đánh đổi cả sự nghiệp, vậy mà họ còn dám đối xử như vậy?”
“Thế mới nói, người tốt thì chẳng được báo đáp. Dân thường mãi mãi không thể thắng được giới tư bản. Cái thằng con nhà đó bị mắc kẹt lần nữa cũng đáng thôi!”
Ông Lăng như mất hết lý trí, gào lên gần như muốn khóc.
“Chắc chắn là cậu giả bệnh để tránh trách nhiệm đúng không? Tôi van xin cậu đi cứu con tôi, sau này bắt nó quỳ gối xin lỗi cậu, bái cậu làm sư phụ cũng được!”
Nhưng những lời đó không thể khuấy động chút cảm xúc nào trong tôi nữa.
Dù sao thì nhà họ Lăng cũng chưa từng thật lòng tin tôi.
Tôi dứt khoát không thèm giải thích thêm, phất tay định đuổi người.
Thấy không còn hy vọng, gương mặt giả tạo của ông Lăng cũng không còn giấu được.
Ông ta giận dữ ra lệnh cho vệ sĩ kéo tôi đi.
“Bây giờ chỉ có mày là cứu được con tao, tao tìm đến mày là nể mặt mày đó, đừng có được voi đòi tiên!”
“Cho dù mày có bệnh, không lặn được thì sao? Miễn là mày đưa được nó lên, chết cũng không sao, tao mua cho mày cái mộ là được!”
“Lần trước lặn còn khỏe mạnh, giờ thì lại giả vờ tàn tật? Mày yếu như vậy sao mà thi được chứng chỉ lặn hả?”
Ông ta gào lên càng lúc càng dữ dội.
Phóng viên nhìn nhau, không biết có nên tiếp tục quay nữa hay không.
Tôi mặc kệ vệ sĩ kéo lôi.
“Tôi đã nói rất rõ rồi – tôi không thể cứu con ông.”
“Dù tôi có xuống nước thì chưa kịp gặp con ông, tôi cũng đã chết rồi.”
“Tao mặc kệ! Mày chết thì chết! Mày phải mang con tao về cho tao!”
Ông ta gào thét đến mức không còn chút hình tượng.
Hàng xóm xung quanh bắt đầu chửi mắng lại vì không chịu nổi nữa.
Đúng lúc này, một người chen qua đám đông – chính là Từ An.
Cậu ta bước đến với ánh mắt đầy áy náy, rồi đối mặt với ống kính phóng viên, nghiêm túc nói:
“Hồi đó tôi đã nhận tiền của Lăng Tuấn Thành, nên mới cố ý vu khống anh Tản.”
Gương mặt ông Lăng lập tức biến sắc.
Ông ta vội la lên bảo phóng viên dừng quay.
Vệ sĩ muốn bịt miệng Từ An nhưng cậu ta nhanh chóng tránh được.
Từ An đứng trong vòng bảo vệ của hàng xóm, từng lời rõ ràng, mạnh mẽ vang lên:
“Hôm đó khi tôi và anh Tản xuống nước, Lăng Tuấn Thành đã bị kẹt ở khúc cua, cánh tay không nhúc nhích nổi.”
“Chính anh Tản đã mất hơn nửa tiếng để đục đá cứu cậu ta, tiêu hao gần như hết một bình oxy, vì thế mới dẫn đến việc không đủ oxy ở đoạn sau.”
“Nhưng Lăng Tuấn Thành vẫn ngoan cố muốn tiếp tục đi sâu, bất chấp can ngăn, còn ra tay với anh Tản.”
“Với thể lực và thiết bị khi đó, nếu tiếp tục đi vào là chắc chắn chết. Anh Tản buộc phải đánh ngất cậu ta để cứu mạng.”
“Tôi dám khẳng định, nếu không có quyết định ấy, Lăng Tuấn Thành sẽ không thể sống mà quay lại.”
Cả đám đông rúng động.
Sự thật mà tôi từng ra sức thanh minh, từng bị cho là ngụy biện, giờ được nói lại bằng lời thật, rành rọt và chân thành.
Tất cả đều không thể ngồi yên.
“Nhà họ Lăng đáng đời! Vì sĩ diện mà suýt hại chết người khác!”
“Ha ha, báo ứng rồi đó! Đã cho cơ hội mà còn không biết quý trọng!”
Từ An cúi đầu thật sâu trước tôi.
“Xin lỗi, anh Tản. Hồi đó tôi không nên vì tiền mà vu khống anh.”
“Suốt một năm nay tôi đã nhìn thấu bộ mặt thật của Lăng Tuấn Thành – trong mắt cậu ta, chúng ta chẳng là gì cả, chỉ là chó giữ nhà thôi.”
“Tôi làm huấn luyện viên cho cậu ta cả năm trời, mỗi lần không vừa ý là lấy người nhà tôi ra đe dọa. Nếu biết trước như vậy, tôi đã sớm đứng về phía chính nghĩa rồi!”
Càng nói, cậu ta càng kích động, nước mắt rơi lã chã từ khóe mắt.
Mọi người có mặt tại đó đều xúc động.
“Đã nghe nói cậu cả nhà họ Lăng ăn chơi trác táng, căn bản không coi người thường ra gì. Trước còn gây tai nạn rồi bỏ trốn, làm chết cả hai mẹ con.”
“Bạn tôi từng làm ở công ty nhà họ, bị bắt làm không công, bị trừ lương vô lý, còn luôn bị gây khó dễ. Vì không muốn bồi thường, họ còn ép nhân viên tự xin nghỉ việc.”
“Một gia đình tệ hại như vậy, ai mà muốn giúp chứ? Có chết dưới đó thì cũng coi như trút được giận cho dân rồi.”
Nghe đến đây, ông Lăng luống cuống không thôi, la lớn bảo Từ An đừng bôi nhọ danh tiếng nhà họ.
Nhưng Từ An siết chặt nắm tay, giận dữ nói:
“Lúc trước ông tận mắt thấy con ông đối xử với tôi như chó, cũng chẳng mở miệng nói lấy một câu!”
“Bản lĩnh chẳng được bao nhiêu, lúc nào cũng tưởng mình có thể đứng trên đỉnh cao rồi ba hoa chích choè. Tôi nói sao cũng không nghe, cứ làm theo ý mình. Nó không bị mắc kẹt mới là chuyện lạ đấy!”
“Nói cho ông biết, hôm nay tôi đứng ra nói hết mấy lời này là tôi đã không màng hậu quả nữa rồi!”
“Ba mẹ tôi đều đã mất, tôi chẳng còn gì để mất cả. Con trai ông lần này cứ nhất quyết đòi xuống nước, tôi thẳng thừng nói thật: tôi chỉ chờ xem trò hề thôi!”
“Ông… ông…!”