ĐỪNG HÒNG CƯỚP VẬN MAY CỦA TÔI

ĐỪNG HÒNG CƯỚP VẬN MAY CỦA TÔI

Đạn mạc nói tôi là nữ phụ bị hoa khôi lớp cướp vận khí, chỉ cần tôi buông xuôi, thì mọi thứ sẽ quay lại với tôi.

Tôi nộp bài trắng, hoa khôi liền thi điểm liệt.
Tôi từ bỏ suất tuyển thẳng, cô ta cũng trượt mất danh ngạch.
Tôi tin lời đạn mạc, đến ngày thi đại học, tôi nộp bài trắng.

Kết quả, hoa khôi lại thi được thành tích tốt nhất từ trước đến nay.
Cô ta khoác tay thanh mai trúc mã của tôi, đắc ý nói:
“Vài dòng đạn mạc rác rưởi đó mà mày cũng tin à, ngu như heo, không đậu Thanh Hoa là đáng đời mày.”

Đến lúc ấy tôi mới biết đạn mạc là do chính thanh mai trúc mã dựng lên.

Tôi không thể tin nổi, chất vấn anh ta:
“Tôi đã tài trợ cho cậu suốt ba năm, tại sao lại đối xử với tôi như vậy?”

Anh ta mặt mày đầy chán ghét:
“Không phải chỉ vài đồng tiền bẩn thỉu thôi sao? Loại ngu ngốc như mày xách giày cho tao cũng không xứng!”

Đêm đó, tôi ngã từ sân thượng xuống.
Nhưng bọn họ lại cầm giấy báo trúng tuyển Thanh Hoa ra làm bộ vô tội:
“Cái loại như Hứa Diễu, làm chó liếm mà không được yêu lại còn hủy hoại tiền đồ, nghĩ quẩn nhảy lầu chẳng phải chuyện bình thường sao?”
“Bọn tôi là sinh viên Thanh Hoa, có lý do gì hại cô ta chứ?”

Dư luận nghiêng hẳn về một phía, thậm chí sau khi tôi chết còn chửi tôi: “Loại chó liếm tự hủy tiền đồ, không xứng sống trên đời này!”

Mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về ngày đầu tiên nhìn thấy đạn mạc.

Đăng nhập để theo dõi truyện này