GIÓ ĐỔI CHIỀU

GIÓ ĐỔI CHIỀU

Khi chị ruột rút trúng lá thăm ghi tên chàng thanh niên trí thức mà chị đã thầm yêu nhiều năm, lại nhất quyết đòi đổi lấy tờ giấy ghi tên ăn mày của tôi, tôi liền hiểu ra — chị ấy cũng đã trọng sinh rồi.

Ở kiếp trước, vì trong làng có quá nhiều thanh niên nam lớn tuổi chưa vợ, làng quyết định tổ chức rút thăm để chọn chồng.

Chị ruột tôi may mắn, là người đầu tiên bước lên và rút trúng người mà chị thầm yêu từ lâu — chàng trí thức lên vùng núi công tác.

Còn tôi thì xui tận mạng, trong làng bao nhiêu người mà lại rút trúng… một gã ăn mày.

Chị tôi thấy tôi rút phải ăn mày liền không ngần ngại chế nhạo:

“Với mày, cưới ăn mày cũng coi như môn đăng hộ đối rồi đấy!”

Chị được như ý, gả cho chàng trí thức và theo anh ta về thành phố, trở thành người thành thị.

Còn tôi phải theo ăn mày, sống những ngày đầu đường xó chợ, ăn gió nằm sương.

Tưởng rằng cả đời sẽ khốn khổ như thế.

Nào ngờ, trong một lần ăn mày ven đường, chồng tôi bất ngờ cứu được một nhân vật lớn. Nhờ được người ấy giúp đỡ, vợ chồng tôi từ đáy xã hội một bước lên mây, trở thành người thành đạt.

Còn chị gái tôi — người đã lấy được chàng trí thức — không những tận mắt chứng kiến anh ta ngoại tình, mà còn bị anh ta chê bai, rồi đuổi ra khỏi nhà.

Không còn đường lui, chị tìm đến tôi cầu xin giúp đỡ.

Nhìn thấy tôi sống trong căn biệt thự nhỏ xinh xắn, chị đỏ bừng mắt vì ghen tức, vung dao chặt rau chém chết tôi.

Mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay lại đúng ngày làng tổ chức rút thăm chọn chồng.

Đăng nhập để theo dõi truyện này