NGƯỜI KẾ THỪA BỊ ĐÁNH CẮP

NGƯỜI KẾ THỪA BỊ ĐÁNH CẮP

Khi tôi xuyên thành “con gái ruột bị ghét bỏ” thì câu chuyện đã đi đến hồi kết.
 Giả thiên kim – người được mọi người cưng chiều – đã gặt hái được sự yêu mến của tất cả, chỉ còn lại tôi bị đuổi ra đường, thân tàn ma dại, lang thang vô định, trong tay vẫn nắm nửa cái bánh bao nhân hạch thịt ăn dở.

Kịch bản thê thảm đến mức chẳng khiến tôi có chút ham sống nào.
 Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, nét mặt an tường, thư thái, đã chuẩn bị buông xuôi theo nguyên chủ mà ra đi, đang tao nhã lựa chọn xem nên chết vì tai nạn xe hay nhảy lầu thì trông đỡ mất mặt hơn.

Thì bất ngờ một nhóm cướp ngang qua lôi tôi lên xe.
 Dao nhọn kề cổ, nhe răng cười ghê rợn:
 – Đừng nhúc nhích, cướp đây! Mau gọi về nhà mày, bảo chúng nó chuẩn bị 5 triệu tệ tiền chuộc!
 – Dám la hét, ông đây một dao tiễn mày về chầu trời!

Quả nhiên ông trời đã an bài sẵn cả.
 Tôi mỉm cười mãn nguyện gật đầu, ném cái bánh bao đi, mở miệng gào thật to:
 – Cứu mạng với!!!

Đăng nhập để theo dõi truyện này